1 Sa. 7:1-2 “Người Ki-ri-át-Giê-a-rim đến thỉnh
hòm của Đức Giê-hô-va, đem vào nhà A-bi-na-đáp, ở trên gò nổng, rồi biệt riêng
ra Ê-lê-a-sa, con trai người, đặng coi giữ hòm của Đức Giê-hô-va. Hòm của Đức
Giê-hô-va để tại Ki-ri-át-Giê-a-rim lâu ngày, đến đỗi trải qua hai mươi năm; cả
nhà Y-sơ-ra-ên đều than nhớ Đức Giê-hô-va ».
1 Sử 13:1-14 “Đa-vít hội nghị với quan tướng ngàn
quân, quan tướng trăm quân, cùng các quan trưởng của dân. Đa-vít nói với cả hội chúng Y-sơ-ra-ên rằng: Nếu các ngươi lấy
điều nầy làm tốt lành, và nếu sự nầy do nơi Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta mà
đến, thì ta hãy sai người đi khắp mọi nơi, đến cùng anh em chúng ta còn lại ở
khắp xứ Y-sơ-ra-ên, và đến cùng những thầy tế lễ và người Lê-vi ở trong các
thành địa hạt chúng, để nhóm chúng lại cùng ta;
rồi chúng ta phải thỉnh hòm của Đức Chúa Trời về cùng chúng ta; vì trong
đời Sau-lơ, chúng ta không có đến trước hòm giao ước mà cầu vấn Đức Chúa Trời. Cả hội chúng đều nói rằng nên làm như vậy; vì
cả dân sự lấy lời ấy làm tốt lành. Đa-vít bèn nhóm cả Y-sơ-ra-ên lại, từ Si-ho,
khe Ê-díp-tô, cho đến nơi nào Ha-mát, để rước hòm của Đức Chúa Trời từ
Ki-ri-át-Giê-a-rim về. Đa-vít và cả
Y-sơ-ra-ên đồng đi lên Ba-a-la, tại Ki-ri-át-Giê-a-rim, thuộc về Giu-đa, đặng
rước hòm của Đức Chúa Trời lên, tức là Đức Giê-hô-va ngự giữa Chê-ru-bin, là
nơi cầu khẩn danh của Ngài. Chúng rước hòm
giao ước của Đức Chúa Trời từ nhà A-bi-na-đáp, để lên trên một cái cộ mới; còn
U-xa và A-hi-ô thì dắt cộ. Đa-vít và cả
Y-sơ-ra-ên đều hết sức vui chơi trước mặt Đức Chúa Trời, xướng ca, dùng đàn
cầm, đàn sắt, trống nhỏ, chập chỏa, và kèn mà vui mừng. Khi chúng đến sân đạp lúa của Ki-đôn, U-xa bèn
giơ tay ra nắm lấy hòm, bởi vì bò trợt bước. Cơn thạnh nộ của
Đức Giê-hô-va nổi lên cùng U-xa, và Ngài đánh người, bởi vì người có giơ tay ra
trên hòm; người bèn chết tại đó trước mặt Đức Chúa Trời. Đa-vít chẳng vừa ý, vì
Đức Giê-hô-va đã hành hại U-xa; người gọi nơi ấy là Bê-rết-U-xa, hãy còn gọi
vậy cho đến ngày nay. Trong ngày ấy,
Đa-vít lấy làm sợ hãi Đức Chúa Trời, mà nói rằng: Ta rước hòm của Đức Chúa Trời
vào nhà ta sao được? Vậy, Đa-vít không
thỉnh hòm về nhà mình tại trong thành Đa-vít, nhưng biểu đem để vào nhà
Ô-bết-Ê-đôm, là người Gát. Hòm của Đức Chúa Trời ở ba tháng
trong nhà Ô-bết-Ê-đôm; Đức Giê-hô-va ban phước cho nhà Ô-bết-Ê-đôm và mọi vật
thuộc về người »
Mặc dù Đức Chúa Trời
không có sự yêu thích giữa vòng loài người, và không thành kiến đối với những người như vậy,
nhưng Ngài rất ghen tương với các nguyên tắc mà
Ngài đã lập ra, và có lẽ trong Cựu Ước không có sự cố nào được chứng tỏ cách mạnh mẽ hơn sự thật chứa trong 1Sử.13. Một lần nữa và
một lần nữa, trong những gì trông giống như sự nghiêm trọng thực sự,
Chúa xử lý các tôi tớ lớn nhất của Ngài về điểm nguyên tắc. Mức độ nghiêm trọng
của Ngài đối với Moses về việc ông đập vầng đá lần thứ hai, Ngài không cho phép
ông vào miền đất. Tại đây một lần nữa, chúng ta đang gần như
bị sốc khi lưu ý mức
độ nghiêm trọng của Ngài có với David, khi David có ý định rất tốt và có vẻ là
một chuyển động phù hợp với mục đích của Đức Chúa Trời. Không cần tra hỏi David
có thực sự tận tình, tận tụy với Chúa không, nhưng chúng ta
thấy phản ứng nghiêm trọng
này của Đức Chúa Trời cho một cái gì đó, mặc dù không phải tại thời điểm được
công nhận rõ ràng như vậy bởi những người có
liên quan, đã là phản ứng về sự vi phạm nguyên tắc.
Đức Chúa Trời
không thể bỏ qua nguyên tắc
Tất nhiên, lời
giải thích phải nằm trong hướng đó mà làm tiền lệ có liên quan, có nghĩa là,
đặt cơ sở cho tất cả thời kỳ, Đức ChúaTrời cho thấy cách đặc biệt rõ ràng những
gì là thái độ của Ngài hướng tới nguyên tắc này. Những điều này đã được viết
trong Kinh Thánh, và Đức Chúa Trời biết điều đó. Kinh Thánh chép sự mặc khải tâm
trí Đức ChúaTrời dành cho tất cả các thế hệ sắp tới của lịch sử nhân loại, và
nó sẽ không làm cho Đức ChúaTrời bỏ qua hành vi vi phạm các nguyên tắc quan
trọng và cho họ vượt qua, vì Ngài sợ rằng bất cứ lúc nào đó dân của Ngài lại
bắt đầu xây dựng một cái gì đó trên một nền tảng sai trật. Vì vậy, cần thiết
điều chỉnh cách nghiêm trọng, và cung cấp sự hướng dẫn cho dân Ngài trong tất
cả các thế hệ. Đó là lời giải thích theo mức độ nghiêm trọng của Đức ChúaTrời,
như trong trường hợp như thế.
Kết cuộc của Đức
Chúa Trời phải đạt được trong cách của Đức Chúa Trời
Nhưng khi chúng
ta nhìn vào điều đó để thấy bản chất tất cả là gì, chúng ta tìm thấy điều này, đừng
tưởng rằng thảm họa có thể vượt qua nếu chỉ có việc nắm giữ một chứng cớ trong thực
chất - sự thật, những ý tưởng, giáo lý, hình thức - mà không có các nguyên tắc
của chứng cớ đó được tuân theo. Điều nầy có thể dễ dàng xảy ra, với kết quả là
có một mâu thuẫn cơ bản với chính vị trí được nhận thức. David hoàn toàn đúng
trong kết luận của ông rằng cái hòm đang ở vị trí sai trật và nó cần được di
chuyển, bởi vì mục đích của Đức Chúa Trời cho nó đã không được thực hiện. Vì
vậy, ông đã hành động dựa trên kết luận rộng rãi cho ý muốn và mục đích của Đức
Chúa Trời, nhưng không biện biệt các nguyên tắc cơ bản của mục đích đó.
Như vậy, trong
khi ông chuyển động đến kết cuộc đúng, ông chuyển động theo một cách sai lầm,
và ôngvướng mắc cái gì đó của mối quan tâm thánh thiện nhất đối với Đức Chúa
Trời trong vấn đề nguyên tắc thần thượng. Đây là một bài học rất nghiêm trọng
cho tấm lòng của chúng ta- chúng ta có thể làm theo các điều khoản, thực chất,
giáo lý, của chứng cớ Giêsu, với những ý định tốt nhất và phụng hiến không nghi
ngờ, là cho Chúa, nhưng có thể có sự ngăn chặn và trì hoãn thiết thực, vì có
cái gì đó giấu kín đối với tầm nhìn của chúng ta mà Chúa không thể nhìn nhận và
chấp nhận; và thảm họa có thể đến trên tất cả những nỗ lực và gánh vác của
chúng ta, và trên toàn bộ sự chuyển động, vì lý do đó.
Đức Chúa Trời không
chỉ đơn giản khao khát rằng một số sắc lệnh và các chân lý sẽ được thực thi.
Mong muốn của Ngài là sẽ có được sự sáng suốt thuộc linh và lòng trung thành
trong mối quan hệ với các nguyên tắc thuộc linh. Hai điều nầy phải đi cùng
nhau. Cách thức và phương tiện cho kết cuộc của Đức Chúa Trời cũng quan trọng
như chính các kết cuộc.
Rõ ràng đó là những gì xuất hiện ở đây. U-xa
và Ahio là những người sai trật. Họ không có bất cứ quyền gì để được xếp vào vị
trí đó. Đó là điều đầu tiên sai trật trong nguyên tắc. Điều đó sẽ hoàn toàn rõ
ràng bởi các phần tiếp theo. Cổ xe là một ý tưởng hoàn toàn sai trật. Ban đầu
nó được đề xuất bởi các thầy bói Phi-li-tin, những người trong liên minh với
các quỷ, đã tinh tế, bí mật, len lỏi vào cả chuyển động này. Ô, các mưu đồ của
Sa-tan đặt ra thì tinh tế và sâu sắc biết dường nào, ngay cả một người như
David có thể bị mù quáng với chúng và bị chặn lại! Cái hòm đã có mặt tại nhà
của Abinadab trong nhiều năm, và hai con trai này của Abinadab, U-xa và Ahio,
đã lớn lên với nó và dường như chưa bao giờ hiểu được lịch sử của cái hòm và
lời quy định rõ ràng của Đức ChúaTrời về cách thức chuyển vận.
Họ chưa bao giờ
đọc những gì có
trong Kinh Thánh cho thấy ý nghĩa và bản chất của vật ở trong nhà của họ. Sự quen
thuộc đã nuôi dưỡng sự coi khinh, và cái hòm đã trở thành như một vật sở hữu cá
nhân của họ và họ có trách nhiệm về nó. Đó là điều sai lầm. Chúa Giêsu, ở đây
là Đấng được cái hòm làm tiêu biểu, mặc dù đang kêu gọi người ta vào sự tương
giao với Ngài trong đường lối được ấn định cách thần thượng, không bao giờ phó
thác chính mình Ngài vào tay của những người nầy, là những người đã tự mình
gánh trách nhiệm của họ. Chứng cớ của Ngài trong ý nghĩa đó sẽ tự chăm lo cho
mình: Đức ChúaTrời toàn năng ở trong đó.
Ngài không cần sự giám hộ của những người quen thuộc, những người đã tự chiếm hữu
những thứ của Ngài. Tất cả mọi thứ trong tình trạng hời hợt, và do đó các
nguyên tắc sâu sắc không được phân biệt - do đó có thảm họa.
Sự thù nghịch
của Satan chống Đấng Christ
Điều nầy có
nghĩa là gì ? Tại đây cái ngôi đã phơi bày cách đầy đủ. Đây là một phần của
chuyển động mang ngai vàng vào vị trí đầy đủ của nó. Trong Kinh Thánh, David là
một tiêu biểu tối cao của Đức ChúaTrời về Con Ngài trong vương quyền, do đó,
ngôi David không được tỏ bày ra nhiều như ngai vàng của Đức ChúaTrời hay của
Đấng Christ. Chính Đấng Christ trên ngai vàng có quyền lực tối cao đang được cái
hòm tiêu biểu ở đây.
Bây giờ, từ một
chặng đường dài trở lại và một chặng đường dài đi xuống, có len lỏi một cái gì
đó nham hiểm, đã đến cách ẩn giấu qua cái hòm này của các thầy bói Phi-li-tin--
một sự nói bóng gió của Sa-tan trong đó, trong ánh sáng của tất cả những gì
chúng ta biết bây giờ với tất cả Kinh Thánh trong bàn tay của chúng ta, đều làm
việc theo cách này. Sa-tan sẽ can thiệp theo một cách nào đó, nếu hắn có thể,
với việc Đấng Christ bước đến quyền uy tuyệt đối, và để làm điều đó, hắn phải
nói bóng gió một cái gì đó của mình rằng sẽ cần mang lại sự phán xét của Đức
ChúaTrời trên toàn bộ điều đó. Điều đó tinh tế, thông minh, nhìn xa trông rộng;
vì những gì bạn có ở đây là cái hòm liên quan đến David và toàn thể vương
quyền, và sau đó thảm họa xảy ra mà toàn bộ chuyển động đơn giản chỉ vì Đức
ChúaTrời vẫn còn nhìn thấy trong đó có các sự nói bóng gió, một cái gì đó của
ma quỷ, đã đến để phá hủy toàn bộ chứng cớ này; và Đức ChúaTrời không thể chấp
nhận nó.
Nếu chúng ta có
những điều như thế này, là điều trong bản thân chúng ta có thể nghĩ rằng các xử
lý nghiêm trọng như vậy hầu như không biện minh được, Đức ChúaTrời có thể bỏ qua
những lỗi lầm và thất bại như vậy; nhưng Đức ChúaTrời nhìn thấy toàn bộ và thế
nào nó ảnh hưởng đến vấn đề cuối cùng, đến nơi mà Ngài đã chỉ định cho Con của
Ngài, và Ngài nói: "Không! Điều đó liên quan đến vấn đề lớn nhất trong vũ
trụ này và do đó nó không được phép bỏ qua". Đức ChúaTrời không thiết lập
ngai vàng của Con Ngài trên bất cứ điều gì của Satan.Thật kinh khủng!
Vì vậy, chúng ta
phải có được một lý do đầy đủ cho hành động nghiêm trọng như vậy của Đức ChúaTrời;
chúng ta phải biện minh cho Ngài. Chúng ta không chỉ đơn giản nói: "Đây là
một người có trái tim đổ ra tất cả cho Chúa, người chân thành tìm cách phục vụ
Ngài, và sau đó Chúa lại đập nát tất cả. Có vẻ không công bằng; có vẻ như độc
ác và tàn nhẫn". Chúng ta phải biện minh cho Đức ChúaTrời. Ngài chỉ được
biện minh khi bạn có thể thấy rằng một cái gì đó chạm vào những vấn đề cuối
cùng trong mục đích đời đời của Ngài, và rằng Ngài không thể bỏ qua điều đó
trong ánh sáng sự vĩ đại của các vấn đề. Và đó là những gì đã xảy ra ở đây.
Bàn tay của
con người thiên nhiên trong tay của Satan
Vì vậy, chúng ta
quay về với chính mình và hỏi, điều này áp dụng đối với chúng ta như thế nào?
Nó có nghĩa này, chúng ta phải luôn luôn tìm kiếm sự tận tâm của mình đối với
Chúa phải là sự hướng dẫn, đó là nhiệt thành theo kiến thức. Với David thì khác
hơn. Không phải là điều ông không thể biết; ông có thể đã đượ biết đến. Việc
thực hiện tiếp theo sau vụ việc này cho thấy rằng ông đã có kiến thức theo khuynh hướng của mình, nhưng ông bị mang ra khỏi kiến thức
đó vào thời điểm đó bởi tất cả những gì đã xảy ra, ông đã sống trong một số mức
lượng hời hợt và tình cảm, và bỏ qua một nguyên tắc sinh tử khi chuyển vận cái
hòm. Điều đó dễ dàng biết bao! Chúng ta có thể thấy một lượng lớn về điều này
trong lịch sử. Đây là những gì bạn có thể gọi một chuyển động phục hưng trong
Israel. Có tất cả các dấu hiệu của sự hồi sinh, theo một cách. Cái hòm đã có
mặt tại nhà của Abinadab trong tất cả những năm đó. Dân chúng "thương nhớ Chúa";
và đây là sự chuyển động, và tang chế của họ được biến thành niềm vui.
Tất cả dường như
được diễn ra cách tốt đẹp- và sau đó toàn bộ sự việc bị chặn lại. Đã xảy ra như
vậy một lần nữa và một lần nữa trong lịch sử Cơ Đốc giáo. Một sự phục hưng; có,
chắc chắn là một chuyển động từ trạng thái chết, từ trạng thái bị chặn đứng hoàn
toàn; dân chúng bắt đầu nghĩ rằng mọi thứ chết choc đã chấm dứt; và nhưng sau đó
lại bị chặn lại. Cuộc Cải Chánh đã bị chặn lại. Đã đến một điểm mà tại đó những
nhà Cải cách lớn đã bị chặn lại. Họ không đi thẳng đến kết cuộc đầy đủ của Đức
ChúaTrời, họ bị dừng lại ở đâu đó.
Khi bạn nhìn xem
lý do tại sao, bạn tìm thấy tại một điểm nào đó, bàn tay của con người thiên nhiên
đã đến trên công việc của Chúa, và bàn tay đó là bàn tay của kẻ thù. Có cái gì
đó ở đằng sau việc con người thiên nhiên nắm giữ những điều của Đức ChúaTrời, đó
là sự làm ám thị của Sa-tan;
và Đức Chúa Trời đứng lại, dời bỏ bàn tay chúc phước của Ngài, toàn bộ sự việc sẽ
đến một kết thúc không đúng lúc và không vượt lên được. Không chỉ phải có sự am
hiểu về sự thật nhưng tính tính kiên định chăm rễ sâu xa với các nguyên tắc
thần thượng, nếu sự chuyển động là phải đi đến sự viên mãn, nếu kết cuộc mà Đức
Chúa Trời có trước mắt phải đạt được mà không bị gián đoạn và bi kịch.
Đó là một bài
học lớn cho một số người trong chúng ta đang có trách nhiệm trước mặt Chúa,
nhưng nó là một bài học cho tất cả những ai có liên quan đến các mối lưu tâm của
Chúa. Chúng ta phải thấy rằng, trong khi Chúa muốn lòng nhiệt thành, tính hoàn
toàn, tình trạng trọn lòng và mong muốn kết cuộc của Ngài đạt được, chúng ta rất
cần có sự phân biệt thuộc linh, rằng chúng ta không bỏ qua một số nguyên tắc mà
là điều cần thiết đối với Đức Chúa Trời trong khi đạt đến kết cuộc của Ngài.
Một bước đi gần gũi với Chúa và sự chú tâm cầu nguyện cho Lời của Ngài dưới sự
chiếu sáng của Thánh Linh có thể đem lại cho chúng ta sự sáng suốt đó.
Sưu Tầm