Giê-rê-mi 38:1-13
--Dũng cảm và thương xót (Giê-rê-mi 38: 1-13)
Câu chuyện Ê-bết-Mê-lết xảy ra trong triều đại
của Sê-đê-kia, ngay trước khi phá hủy Jerusalem vào năm 586 TCN. Đức Chúa Trời
đã sai người Babylon hình phạt dân không trung tín của Ngài. Người Do thái nên
thừa nhận điều này, hãy thuận phục vua Babylon, và không chiến đấu chống lại
ông ấy, như họ đã làm với kẻ thù khác. Giê-rê-mi không bao giờ mỏi mệt tuyên bố thông điệp khó
chịu này. Các quan trưởng tức giận Giê-rê-mi vì họ sợ làm mất tinh thần của
quân đội. Họ muốn giết Giê-rê-mi. Vị vua ba phải là Sê-đê-kia đồng ý! Giê-rê-mi
bị xô xuống một cái hố không có nước, nơi ông ta phải chết đói một cách đáng
thương
.
Không người Israel nào quan tâm đến vị tiên tri.
Nhưng có Ê-bết-Mê-lết người Ê-thi-ô-bi,
người tỏ ra can đảm và thương xót. Anh ta đi đến vua Sê-đê-kia và mạnh dạn yêu cầu giải cứu Giê-rê-mi. Đức
Chúa Trời làm cho Sê-đê-kia đồng ý (Châm-ngôn 21: 1). Ê-bết-Mê-lết kiếm được ba
mươi người ủng hộ hành động của mình. Anh ta không cần nhiều người đàn ông để
phục hồi Giê-rê-mi, nhưng đội người nầy chắc
chắn có ích cho việc ngăn chặn kẻ gây rối. Điều đáng chú ý là Ê-bết-Mê-lết hoạt
động cách thương xót và thận trọng là dường nào. Anh ta không chỉ kéo Giê-rê-mi
lên bằng dây thừng, nhưng cung cấp cho ông ấy những miếng giẻ cũ rách và những miếng
giẻ rách rưới mà anh ta có thể trên sợi dây, dưới nách của Giê-rê-mi để tránh
đau đớn (Giê 38: 6, 12-13). Với điều
này, Giê-rê-mi có thể ngăn những sợi dây
thừng cắt vào nách của mình. Vì vậy, ông được kéo lên và giải cứu.
Chúng ta có can đảm với những người phụ thuộc
vào sự giúp đỡ của chúng ta không? Chúng ta có lòng thương xót những người đang
ở trong tuyệt vọng không? Những giẻ rách mà Ê-bết-Mê-lết sử dụng thì vô giá trị,
nhưng chúng rõ ràng thể hiện sự thân thiện của ông. Thậm chí ngày nay, thường
có những cách rất đơn giản nhưng hiệu quả để thể hiện sự thương xót và giúp đỡ tín
đồ cách hiệu quả. Hãy tận dụng lợi thế của nó!
--Nhút nhát và tự tin (Giê 39: 15-18)
Việc thất thủ của thành Jerusalem sắp xảy ra. Ê-bết-Mê-lết
lo sợ những người lính tàn nhẫn của quân đội Babylon. Anh ta nhận được một lời
an ủi từ Giê-rê-mi, người vẫn đang bị giam cầm trong nhà tù: Jerusalem sẽ sụp đổ,
nhưng anh ta sẽ còn sống sót bởi vì anh
ta đã tin cậy vào Đức Chúa Trời. Lời hứa này, gợi nhớ lời hứa cho Ba-rúc, chắc
chắn đã củng cố Ê-bết-Mê-lết rụt rè và
khiến anh tự tin.
Chúng ta không biết những gì cần mong đợi. Dù
sao đi chăng nữa, chúng ta cũng không được hứa rằng lối đi của chúng ta đến
đích trên trời sẽ được suôn sẻ. Nhưng chúng ta biết chắc chắn rằng mình sẽ đến
đích. Vì không gì có thể tách rời chúng ta khỏi Đức Chúa Trời và tình yêu của
Ngài (Rô-ma 8: 29-39). Cam kết này đi xa hơn những gì Ê-bết-Mê-lết được hứa hẹn,
và nó sẽ làm cho chúng ta hạnh phúc và tự tin. Phao-lô viết, “Chúa sẽ giải
thoát ta khỏi mọi công việc ác, và cứu vớt ta vào nước trời của Ngài. Nguyện sự
vinh hiển về nơi Ngài đến đời đời vô cùng! A-men!” (2 Ti-mô-thê 4:18).