"Thê-ô-phi-lơ ơi, sách trước nhứt tôi đã
thuật về mọi điều Jêsus khởi làm và dạy" (Công vụ 1: 1).
“Vậy, hễ họ bảo các ngươi điều gì, thì hãy giữ
và làm theo, nhưng đừng bắt chước việc làm của họ; vì họ nói mà không làm”
(Mathio 23:3).
Điều đáng chú ý là người viết sách Công-vụ trước
tiên đề cập đến việc làm của Chúa Jêsus và sau đó chép về sự dạy dỗ của Ngài.
Sách Lu ca chép những việc làm và lời dạy dỗ của
Chúa trước khi chết. Sách Công vụ đề cập Chúa tiếp tục làm và dạy sau khi Ngài
phục sinh, qua Đức Thánh Linh.
Những lời của Chúa không chỉ trùng khớp với những
hành động của Ngài, mà việc làm của Ngài cũng đi trước lời nói. Ngài làm điều
gì rồi sau đó Ngài mới dạy dỗ, mới nói theo những gì Ngài đã làm.Chúa hoàn hảo
biết bao! Ngài hoàn toàn trái ngược với những người Pha-ri-si, trong đó Chúa
Jêsus phán cùng các môn đệ rằng: "đừng bắt chước việc làm của họ; vì họ
nói mà không làm" (Math. 23: 3). Vì vậy, trước hết họ đã nói năng và dạy dỗ rất tuyệt vời, -
nhưng họ đã không để cho lời nói đẹp đẽ của mình theo sau bất kỳ hành động nào.
Nếu Chúa Jêsus yêu cầu một vị quan trẻ tuổi giàu
có bán những gì anh đã có (Ma-thi-ơ 19:21), thì bản thân Chúa Jesus từ lâu đã
là một tấm gương, tất nhiên theo một ý nghĩa cao hơn. “Vì anh em biết ân điển của
Chúa chúng ta là Jêsus Christ, Ngài tuy vốn giàu, nhưng vì anh em mà trở nên
nghèo, hầu cho anh em nhờ sự nghèo của Ngài được trở nên giàu” (2 Cô-rinh-tô 8:
9). Ngài đã bán mọi sự giáng thế cứu chúng ta.
Rất nhiều thầy giảng năng thuyết bất năng hành.
Họ chưa hề và không có khả năng làm nhưng điều mình giảng trước khi giảng dạy,
thì người nghe không tiếp nhận được ân điển và sự sống chút nào. Họ chỉ rao giảng,
dạy Kinh thánh cách dối trá, vì chính bản thân mình không hề thực hành được những
gì minh giảng dạy.
Vâng, đời sống và việc giảng dạy nên đi đôi với
nhau. Hoặc thậm chí nói cách tốt hơn: đi
theo cặp kè với nhau. Và trong quá trình này, các hành động tiến lên và những lời
nói theo sau.