1 Các vua 18:1-16, “Và A-háp gọi Áp-đia, kẻ coi gia-hộ ấy. (Bấy
giờ Ô-ba-đia rất kinh-sợ Đức GIA-VÊ; vì xảy ra, khi Giê-sa-bên tiêu-diệt các đấng
tiên-tri của Đức GIA-VÊ, thì Áp-đia đem 100 tiên tri đi và giấu họ cứ 50 người
trong một cái động, và cungcấp cho họ bánh và nước). Lúc đó A-háp nói với Áp-đia:
"Hãy đi khắp xứ, đến tất cả các suối nước và tất cả các thung-lũng; có lẽ
chúng ta sẽ tìm được cỏ và cứu sống ngựa và la, mà không cần phải giết một phần
gia súc nào."Vì vậy, họ chia đất ra giữa họ để đi xuyên qua; một mình A-háp
đi con đường nầy và một mình Áp-đia đi con đường kia. Bấy giờ, trong khi Áp-đia
đang trên đường, kìa, Ê-li gặp người,
người nhận ra ông và cúi mặt mình xuống và thưa: "Có phải đây là ông, Ê-li,
chủ của tôi?" Và ông nói với người: "Chính ta. Hãy đi, nói với chủ
ngươi: 'Kìa, Ê-li có ở đây."
Ba năm trời không mưa ở Israel. Một ngày nào đó đã có một cuộc
gặp gỡ đáng nhớ: hai đại sứ cấp cao gặp nhau. Một người là sứ giả của Đức Chúa
Trời toàn năng, người kia là một quan chức của Vua Israel. Họ là Ê-li và Áp-đia.
Sự khác biệt giữa hai người đàn ông này không thể lớn hơn. Một
người đứng trước mặt Chúa, sống hiệp thông liên tục với Ngài, sẵn sàng thực hiện
mọi mệnh lệnh của Chúa ngay lập tức. Đức Chúa Trời đã phái ông ta từ nơi này
sang nơi khác và cuối cùng giao ông cho sự chăm sóc của một góa phụ, dù trong
hoàn cảnh khốn khổ nhất, ông ta đã tận hưởng "sự giàu có của Đấng Christ"
(bột và dầu) vô tận trong khi thế giới của vị vua bất kỉnh A-háp ghét ông ta.
Người kia cũng được phái từ nơi này sang nơi khác, không phải
theo lệnh của Đức Chúa Trời, mà là người đàn ông đứng thứ hai sau A-háp,--
chính người ghét và bắt bớ người của Đức Chúa Trời. Trong khi Ê-li tìm kiếm sự
an lành cho dân chúng và đã nghĩ đến
phép màu của Đức Chúa Trời, rằng sau ba năm hạn hán sẽ lại có mưa, còn Áp-đia,
trong nhiệm vụ bí mật của chủ nhân bất kỉnh mình, đã tìm kiếm vùng đất có cỏ và
nước cho ngưa. Mặc dù là một người sùng đạo, anh ta phải ủng hộ quyết định thấp
kém của nhà vua là tìm kiếm thức ăn cho loài động vật trong khi dân chúng đang
đói. Cơn mưa chờ đợi từ lâu sẽ đến với anh không kém phần ngạc nhiên, so với vị
vua bất kỉnh.
Ông vô cùng kính sợ Chúa, nhưng theo Châm ngôn 3: 7-- Chớ khôn-ngoan theo quan-điểm riêng của
con; Kinh-sợ Đức GIA-VÊ và lìa-bỏ điều xấu-xa,-- tiến trình của tội ác cũng thuộc
về người đó. Nhưng điều đó là không đủ đối với Áp-đia, vì là bạn với thế giới là sự thù hằn chống lại
Đức Chúa Trời. Có lẽ ông là một trong những người giàu nhất nước; Không ai buộc
tội anh ta đưa Israel vào cơn hoạn nạn, cơn hạn hán, nhưng trong khi anh ta
thoát khỏi "sự sỉ nhục của Đấng Christ", anh ta cũng thiếu sự giàu có
của Ngai. Anh ta phủ phục trước mặt Ê-li, gọi là "chúa của tôi", nhận ra mức độ thấp
hơn của minh trước mặt người của Đức Chúa Trời, dù có lẽ ông là quan chức cao
nhất ở Israel. Vì vậy, anh ta gọi Đức Chúa Trời là Linh của Đức Gia-Vê và nghĩ
rằng Chúa sẽ bảo vệ tôi tớ của mình mọi lúc chống lại thái độ của A-háp, nhưng
ngay cả anh ta cũng không thể yêu cầu sự bảo vệ này cho chính mình. Ê-li gặp
anh ta cách lạnh lùng. Ê-li sống trong sự hiệp thông với Đức Chúa Trời của mình
và do đó không thể có một mối tương giao chân thành với một người gọi một người
tôn thờ thần tượng là chúa của mình.
Ê-li hoàn toàn yên tĩnh, mặc dù ông ta là người đàn ông bị
truy nã gắt gao nhất trong vương quốc, trong khi Áp-đia hỏi trong sự kích động,
"Tôi đã phạm tội gì?" Khi Ê-li ra lệnh cho anh ta đến với nhà vua. Với
điều này, Áp-đia tiết lộ lương tâm tội lỗi của mình và cho thấy rằng việc ông dũng
cảm che giấu của các tiên tri trước sự đàn áp của Giê-sa-bên. Ê-li đang kết hợp
hạnh phúc với thiên đàng, trong khi Áp-đia tội nghiệp hoàn toàn vướng vào các vấn
đề trần tục và không có can đảm để chứng kiến sự xuất hiện của người mà thế
giới ghét. Vâng, ngay cả với chính chúng ta hôm nay, điều này đã không mang lại
niềm vui; sẽ xảy ra thế nào nếu một người có lý do đứng chung với "kẻ thù
của thập giá Đấng Christ?"
Chúa sẽ gặp chúng ta như thế nào khi Ngài đến?