Kinh
Thánh: Mác 3:7-35
TRÁNH SỰ LẤN ÉP CỦA ĐÁM ĐÔNG
Trong việc
thực hiện chức vụ mà Đức Chúa Trời đã ủy nhiệm, chúng ta sẽ đối diện với các
nan đề, sự chống đối và ngăn trở. Có những vấn đề xảy ra do một điều gì đó được
thực hiện theo cách thiên nhiên với ý định giúp đỡ chúng ta. Chúa đã đối diện với
loại ngăn trở này trong chức vụ của Ngài. Khi đang thi hành chức vụ phục vụ
Phúc Âm, Chúa đã gặp các nan đề.
Trong
3:7-12, chúng ta có nan đề đám đông lấn ép Ngài. Câu 7 chép rằng quần chúng rất
đông theo Ngài và các môn đồ, còn trong câu 8 chúng ta thấy “có quần chúng
đông, nghe việc cả thể Ngài làm, thì kéo đến cùng Ngài”. Đoàn dân đông tụ họp
quanh Ngài vì họ nghe những gì Ngài đang làm. Đám đông này là một ngăn trở đối
với chức vụ của Chúa.
Nhiều thầy
giảng và nhà truyền giáo ngày nay thích có đám đông. Tuy nhiên, đám đông không
có ích cho chức vụ sự sống thật. Trái lại, hầu như đám đông, quần chúng có thể
giúp chúng ta có một phong trào nhưng không có ích cho chức vụ trong sự sống.
Lấn Ép Và Rờ Chạm
Trong
3:7-12, có hai từ có ý nghĩa được dùng liên hệ đến đám đông: lấn ép (cc. 9-10) và rờ chạm (c. 10). Câu 9 chép: “Bởi quần
chúng nên Ngài bảo môn đồ phải có một chiếc thuyền nhỏ chực sẵn, kẻo Ngài bị họ
lấn ép”. Chúa muốn vào một chiếc thuyền để tránh sự lấn ép của đám đông. Sự lấn
ép của đám đông cản đường những người chân thành đến với Chúa và đụng chạm Ngài
cách trực tiếp. Nếu ở giữa những người chỉ lấn ép Chúa, chúng ta sẽ không nhận
được bất cứ điều gì từ Ngài. Vì vậy trong phân đoạn Phúc Âm Mác này, từ “lấn
ép” được sử dụng trong ý nghĩa tiêu cực trong khi từ “rờ chạm” mang ý nghĩa
tích cực.
Theo ký
thuật trong các sách Phúc Âm, rất nhiều lần người ta đã lấn ép Chúa. Nhưng chỉ
những ai rờ chạm Ngài mới nhận được ích lợi nào đó. Bởi trực tiếp rờ chạm Chúa
mà sự sống từ Ngài được truyền đến chúng ta. Chúng ta gọi việc truyền sự sống
như thế là truyền dẫn hay truyền đạt. Một từ liệu khác là ban phát. Khi tiếp
xúc Chúa trực tiếp, chúng ta nhận được sự ban phát thần thượng. Nhưng lấn ép
Chúa thì không nhận được bất cứ điều gì từ sự ban phát thần thượng. Chúng ta
kinh nghiệm sự ban phát thần thượng chỉ bởi trực tiếp chạm đến Chúa. Vì Chúa nhận
biết điều này nên Ngài muốn lánh khỏi đám đông. Vì lý do ấy, Ngài cùng các môn
đồ lánh ra biển.
Một Chiếc Thuyền Nhỏ
Mặc dầu
Chúa rời đám đông, nhưng đám đông tiếp tục đi theo Ngài. Vì lý do này, thậm chí
khi Ngài ở trên bờ biển thì đám đông vẫn cứ tìm cách lấn ép Ngài. Do đó, Ngài bảo
các môn đồ phải có một chiếc thuyền đậu sẵn gần Ngài. Ngài không muốn bị đám
đông lấn ép. Chiếc thuyền là phương tiện để Chúa Jesus lánh khỏi đám đông.
Về hình
bóng, chiếc thuyền nhỏ mà Chúa muốn đậu sẵn gần Ngài chỉ về Hội Thánh. Trong
Ma-thi-ơ chương 13, chiếc thuyền có ý nghĩa này. Hội Thánh thì khác với quốc
gia Israel được tượng trưng là đất. Hội Thánh cũng khác với thế giới dân ngoại được
tượng trưng là nước. Hội Thánh là điều gì đó tách biệt khỏi đất và ở trên nước.
Vì vậy, Hội Thánh không ở trên đất cũng không ở trên nước. Mặc dầu “chiếc thuyền”
Hội Thánh ở trên nước, nhưng không ở trong nước, và nước không ở trong thuyền.
Vì vậy, đất tượng trưng cho quốc gia
Israel, thế giới dân ngoại, và chiếc thuyền
phân cách cả đất và biển, tượng trưng cho Hội Thánh. Qua điều này, chúng ta thấy
Hội Thánh được phân rẽ khỏi quốc gia Israel cũng như khỏi thế giới ngoại bang.
Hiểu như vậy là dựa theo lời của Phao-lô trong 1Cô-rin-tô 10:32 về người Do
Thái, người Hy Lạp (người ngoại bang) và Hội Thánh của Đức Chúa Trời. Ngày này,
Chúa đang cung ứng sự sống của Ngài cho những ai đang ở trong Hội Thánh. Ngài
cũng đang cung ứng từ bên trong Hội Thánh cho những người khác. Đó là ý nghĩa của
chiếc thuyền. Nếu thấy ý nghĩa về hình ảnh tượng trưng của chiếc thuyền, chúng
ta sẽ ý thức rằng nếu ở ngoài Hội Thánh mà cố gắng cung ứng cho người khác,
chúng ta có thể chịu sự lấn ép của đám đông. Ngày nay, nhiều chức vụ đang được
cung ứng cho đám đông mà không có thuyền. Tuy nhiên, chức vụ đúng đắn là chức vụ
ở trong thuyền, một chức vụ truyền nguồn cung ứng sự sống cho những ai chân
thành khao khát rờ chạm Chúa chứ không cho những người lấn ép Ngài.
Những gì
Chúa đã làm đối với đám đông phải là một gương mẫu cho chúng ta và chúng ta phải
theo bước Ngài. Tuy nhiên, hầu hết các thầy giảng và nhà truyền gáo ngày nay
đánh giá cao đám đông. Càng đông họ càng vui. Nhưng sự kiện lịch sử cho thấy
đám đông gây tổn thất chứ không ít lợi gì đối với chức vụ sống đích thực.
Ở đây,
chúng ta thấy cách của Chúa khác với cách con người. Thay vì đánh giá cao đám
đông, Ngài tìm cách lẫn tránh đám đông. Khi đám đông đi theo, Ngài bảo phải có
một chiếc thuyền nhỏ chờ sẵn để Ngài có thể rút khỏi đám đông đang lấn ép Ngài.
Nhận Lãnh Chức Vụ Sự Sống
Mặc dù
Chúa tìm cách tránh đám đông nhưng Ngài muốn những người chân thành có thể chạm
đến Ngài. Nếu chỉ là một phần của đám đông, chúng ta sẽ không nhận bất cứ điều
gì từ Chúa. Chúng ta cần phải tách mình khỏi đám đông và chạm đến Chúa cách trực
tiếp và chân thành. Nếu làm như vậy, chúng ta sẽ nhận lãnh chức vụ sự sống.
Điều đầu
tiên trong những hành động phụ cho sự phục vụ Phúc Âm của Cứu Chúa-Nô Lệ là
tránh sự lấn ép của đám đông. Về điều này, chúng ta cần phải học tập Chúa. Các
thầy giảng thường bị đám đông lừa dối. Khi đám đông bao quanh chúng ta, điều
này có thể là sự lừa dối và cũng có thể là sự ngăn trở. Vì vậy, chúng ta cần
tránh đám đông. Nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta từ bỏ con người.
Không, khi tránh đám đông, chúng ta cần để người khác tiếp xúc, chạm đến chúng
ta cách trực tiếp để nhận được chức vụ sự sống đích thực.
Các Uế Linh
Mác 3:11
và 12 chép: “Còn các uế linh hễ thấy Ngài, đều sấp mình xuống trước mặt Ngài mà
kêu lên rằng: Ngài là Con Đức Chúa Trời! Song Ngài nghiêm răng chúng nó không
được tỏ Ngài ra”. Việc ma quỉ kêu Cứu Chúa-Nô Lệ cũng là một sự ngăn trở cho sự
phục vụ Phúc Âm của Ngài. Vì vậy, Ngài cảnh cáo chúng và ngăn cấm chúng.
LẬP CÁC SỨ ĐỒ RAO GIẢNG
Chúng ta
đã thấy Cứu Chúa-Nô Lệ trước nhất cần biển rồi sau đó cần một chiếc thuyền nhỏ
để tránh sự lấn ép của đám đông. Điều này ngụ ý rằng việc đám đông lấn ép Ngài
đã ngăn trở sự phục vụ Phúc Âm của Ngài. Để thoát khỏi đám đông, Chúa ra biển.
Sau đó, Ngài từ biển lên núi.
Những hành
động của Chúa ở đây rất thú vị. Để tránh sự lấn ép của đám đông, Ngài ra biển
là nơi Ngài phụng sự những người chân thành là những người trực tiếp rờ chạm
Ngài. Cuối cùng, sau khi những người này nhận lãnh chức vụ sự sống của Ngài,
Ngài đi lên núi.
Mác
3:13-15 cho biết tạ sao Chúa lên núi: “Đoạn Jesus lên núi, gọi những người Ngài
muốn, thì họ đến cùng Ngài. Ngài bèn lập mười hai người, là những người Ngài
cũng gọi là sứ đồ để ở cùng Ngài và sai đi giảng đạo, lại ban uy quyền đuổi quỉ”.
Ở đây, chúng ta thấy mục đích của Chúa trong việc lên núi là kêu gọi một số người
và lập họ làm sứ đồ là để lan rộng sự phục vụ Phúc Âm của Ngài.
Theo các
câu 14 và 15, có mười hai người được Ngài lập để rao giảng và đuổi quỉ. Rao giảng
Phúc Âm là cung ứng Đức Chúa Trời cho con người; đuổi quỉ là đuổi Sa-tan ra khỏi
con người. Những điều này tạo thành mục đích chính trong sự phục vụ Phúc Âm của
Cứu Chúa-Nô Lệ.
--Theo ý Chỉ Của Cha
Phúc Âm
Lu-ca cho thấy Chúa Jesus cầu nguyện trước khi Ngài lập mười hai môn đồ. “Trong
lúc đó Jesus đi lên núi để cầu nguyện, và cứ cầu nguyện Đức Chúa Trời suốt đêm.
Đến sáng, Ngài với môn đồ đến, lựa chọn mười hai người trong họ, gọi là sứ đồ”
(Lu. 6:12-13). Nhiều người đã nhận chức vụ sự sống từ Chúa. Điều này có nghĩa
là Ngài đã đem sự sống đến với những người chân thành là người trực tiếp rờ chạm
Ngài. Họ đã nhận lãnh nguồn cung ứng sự sống từ Ngài. Sau đó Ngài có gánh nặng
chọn lựa một số người và họ phụ giúp Ngài trong chức vụ Phúc Âm của Ngài. Vì lý
do này, Ngài lên núi và cầu nguyện. Phúc Âm Lu-ca cho thấy Ngài cầu nguyện suốt
đêm. Chúa hẳn đã cầu nguyện về việc chọn lựa mười hai sứ đồ. Ngài đã cầu nguyện
về việc chọn mười hai người trong số nhiều người đã nhận lãnh chức vụ sự sống của
Ngài.
Chúng ta
biết rằng một trong mười hai được Chúa chọn là Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, kẻ phản
Ngài (Mác 3:19). Chắc chắn Chúa Jesus bbieets Giu-đa sẽ phản Ngài. Tôi tin rằng
trước khi chọn lựa, Chúa đã nghị bàn với Cha trong sự cầu nguyện. Việc Ngài lập
mười hai người thật ra không phải là thực hiện ý muốn của riêng Ngài, trái lại
đó là thực hiện ý chỉ của Đức Chúa Trời Cha. Tôi tin rằng Cha bảo Ngài lựa chọn
những người nào đó, kể cả Giu-đa. Chúa đã chọn lựa theo ý chỉ của Cha.
Học Tập Dấy Người Khác Lên
Chúng ta cần
phải học tập Chúa là không chỉ có mình thi hành chức vụ. Ngay cả Chúa Jesus
cũng không thi hành chức vụ bởi một mình Ngài. Trước hết, Ngài chọn mười hai
người và sau đó là bảy mươi người. Từ điều này chúng ta thấy rằng cả trong chức
vụ lẫn trong nếp sống Hội Thánh, chúng ta cần học tập siêng năng và trung tín,
và cũng học cách dấy lên một số người nào đó giúp đỡ chúng ta.
Tự chúng
ta thi hành chức vụ thì không khó lắm. Thật vậy, các giáo sư và các thầy giảng
có khuynh hướng tự làm mọi việc. Giữa vòng Cơ-đốc nhân ngày nay, việc chia sẻ
chức vụ với người khác, việc dạy dỗ và hoàn hảo người khác để thực hiện cùng một
chức vụ, không phải là phổ biến. Nhưng theo lời của Phao-lô trong Ê-phê-sô 4,
chức vụ của các sứ đồ tiên tri, người truyền giảng Phúc Âm và người chăn cùng
giáo sư là để hoàn hảo các thánh đồ hầu cho các thánh đồ có thể thực hiện công
tác của chức vụ. Chức vụ của Chúa là làm hoàn hảo các sứ đồ, và chức vụ của các
sứ đồ là làm hoàn hảo các thánh đồ. Bởi điều này, chúng ta thấy rằng sự chuyển
động của Đức Chúa Trời trên đất thì không ủy thác cho một cá nhân nào; chuyển động
của Ngài nằm nơi một nhóm người.
Trong các
sách Phúc Âm, trước hết chúng ta có một nhóm mười hai người và sau đó là một
nhóm bảy mươi người. Việc Chúa lập các sứ đồ để rao giảng chắc chắn là một hành
động phụ đầy ý nghĩa cho sự phục vụ Phúc Âm của Ngài. Tất cả chúng ta cần bước
theo Chúa trong vấn đề này. Các trưởng lão trong một Hội Thánh địa phương cần
phải biết cách dấy người khác lên. Sau một thời gian, các trưởng lão không nên
chăm sóc Hội Thánh một mình nữa; họ nên dấy người khác lên để cùng họ tham gia
trách nhiệm này.
---Không Theo Cách Nhìn Thiên Nhiên
Mà Cách Nhìn Theo Nhận Thức Thuộc Linh
Chúa đã chọn mười hai người trong phần
đầu của chức vụ Ngài. Những người Ngài chọn chắc chắn không trưởng thành lắm.
Hai người trong họ, Gia-cơ-con Xê-bê-đê và Giăng em Gia-cơ, có biệt danh là
Bô-a-nẹt, nghĩa là con trai của sấm sét. Từ Hy Lạp “Bô-a-nẹt” có nguồn gốc từ
tiếng A-ram. Tên gọi này được Chúa đặt thêm cho Gia-cơ và Giăng vì tính bốc đồng
của họ (xem Lu.9:54-55; Mác 9:38). Trong Mác chương 9, chúng ta có một ví dụ về
tính “sấm sét” của Giăng. Nhưng đến lúc ông viết sách Phúc Âm, các Thư tín và
sách Khải Thị, thì tính sấm sét này đã mất đi tiếng rền của nó.
Một người khác trong số mười hai người
được Chúa Jesus chọn là Si-môn người Ca-na-an (Mác 3:18). Từ “người Ca-na-an”
có nguồn gốc từ tiếng Hê-bơ-rơ kanna,
có nghĩa là sốt sắng, nhiệt thành. Từ này chỉ về một giáo phái Ga-li-lê, được biết là đảng Nhiệt Thành (bản Kinh Thánh
Ghê-đê-ôn gọi là Phấn Nhuệ), từ này không chỉ về miền đất Ca-na-an (Lu 6:15;
Công 1:13) Người thuộc đảng Nhiệt Thành cực kỳ yêu nước, yêu những truyền thống
và thực hành của người Do Thái. Chúa chọn một trong những người theo đảng Nhiệt
Thành để làm sứ đồ
Một trong mười hai sứ đồ là
Ma-thi-ơ, người trước kia là nhân viên thâu thuế. Trong danh sách mười hai sứ đồ,
Ma-thi-ơ đặc biệt tự gọi mình là thâu thuế (Mat.10:3) Điều này có thể cho thấy
rằng ông nhớ đến sự cứu rỗi của mình với lòng biết ơn. Thậm chí một người thâu
thuế bị khinh dể và tội lỗi cũng có thể trở nên một sứ đồ của Cứu Chúa – Nô Lệ
Người sau cùng trong mười hai sứ đồ
được Mác đề cập là Giu-đa Ích-xa-ri-ốt là tiếng Hy Lạp, có lẽ có nguồn gốc từ
tiếng Hê-bơ-rơ có nghĩa là người xứ Kê-ri-giốt, Kê-ri-giốt ở trong xứ Giu-đa
(Giô 15:25). Vì vậy, Giu-đa là vị sứ đồ duy nhất đến từ Giu-đê, tất cả những
người còn lại là người Ga-li-lê
Khi xem xét những anh em nào có thể
gánh vác trách nhiệm tại một Hội Thánh địa phương, thì dường như đối với chúng
ta không ai hội đủ điều kiện. Chẳng hạn, có thể chúng ta nói: “Anh em này có vẻ
khá tốt và rất yêu Chúa. Nhưng xuất thân của anh ấy thế nào?” Nếu Chúa Jesus
xem xét mười hai sứ đồ theo cách này thì ai có thể được chọn? Ắt hẳn Ma-thi-ơ sẽ
bị loại. Làm thế nào Chúa có thể chọn một người thâu thuế làm một trong mười
hai sứ đồ. Chúng ta có thể nghĩ rằng Chúa hẳn nên chọn một Kinh Luật gia. Nhưng
một trong những người Ngài chọn thật sự là một người thâu thuế
Chúng ta cần học tập từ Chúa rằng
cách nhìn thiên nhiên thì khác với cách nhìn theo nhận thức thuộc linh. Chúa đã
chọn theo nhận thức thuộc linh, không phải theo quan điểm thiên nhiên của con
người. Gia-cơ và Giăng có tính nóng nảy kinh khủng, tính nóng này có thể nổi
lên như sấm sét. Chắc hẳn không bao giờ chúng ta chọn họ làm sứ đồ, nhưng
Chúa đã chọn. Theo cách nhìn thiên nhiên
thì không ai có đủ điều kiện để làm sứ đồ của Chúa Jesus. Gia cơ và Giăng,
Si-môn người đảng Nhiệt Thành, Ma-thi-ơ người thâu thuế - không ai có đủ điều
kiện. Ngợi khen Chúa vì Ngài đã không lựa chọn theo quan điểm thiên nhiên
Trái lại, Chúa Jesus đã chọn những
người không đủ điều kiện để làm sứ đồ của Ngài. Mười hai sứ đồ không đủ điều kiện
và chúng ta cũng hội đủ điều kiện. Tuy vậy, trong chuyển động của Chúa, cần có
những người giúp đỡ. Do đó, một trong những hành động phụ của Chúa trong việc
thi hành chức vụ là chọn lựa một số người không hội đủ điều kiện để làm các sứ
đồ của Ngài.
Cuối cùng, Phi-e-rơ được công nhận bởi
những gì xảy ra vào ngày Ngũ Tuần. Tôi không tin Phi-e-rơ có bằng cấp cao. Tuy
nhiên, không lâu sau khi Chúa Jesus bị đóng đinh và được phục sinh, Phi-e-rơ có
thể đứng lên vào ngày Ngũ Tuần như là một sứ đồ dẫn dắt. Giáo hội La-mã xem
Phi-e-rơ là giáo hoàng đầu tiên. Nhưng “giáo hoàng” này là một ngư phủ được
Chúa chọn và sau đó đã được công nhận vào ngày Ngũ Tuần
Điều quan trọng chúng ta cần học là
đừng nhìn chức vụ của Chúa hay Hội Thánh theo quan niệm thiên nhiên. Chúa đã
không chọn Ni-cô-đem làm một trong mười hai sứ đồ. Chúa đã không chọn bất cứ ai
có học. Thay vì thế, những người Ngài chọn dường như khá lập dị. Chúng ta thấy
rằng đối với Gia-cơ và Giăng, thậm chí Ngài còn đặt tên là “con của sấm sét”.
Khi nói chuyện, họ thường gây tiếng động ầm ầm như sấm. Nếu có mặt ở đó, thái độ
của chúng ta có thể là “Hãy để hai người này sang một bên cho đến khi họ ngưng
nổi sấm sét. Một khi họ thay đổi và tính sấm sét của họ không còn hiếu chiến nữa
thì chúng ta có thể dùng họ trong chức vụ”. Đây là quan niệm của chúng ta, quan
niệm thiên nhiên. Nhưng đó không phải là quan điểm của Chúa Jesus. Chúng ta phải
học tập Chúa để dùng thậm chí những người như thế để phục vụ Phúc Âm.
Chúng ta đã thấy Chúa Jesus xoay khỏi
đám đông và sau đó yêu cầu có một chiếc thuyền nhỏ sẵn sàng cho Ngài. Hành động
của Ngài không thiên nhiên. Mọi điều Ngài làm đều ở trong linh. Cũng vậy, việc
Ngài lập mười hai sứ đồ không phải theo thiên nhiên nhưng hoàn toàn ở trong
linh. Mặc dầu biết Giu –đa sẽ phản Ngài nhưng Ngài vẫn lập ông làm một trong mười
hai sứ đồ. Nói theo cách thiên nhiên, không ai lập một người như Giu-đa. Nhưng
bởi hành động theo linh, Chúa Jesus thậm chí đã chọn ông
KHÔNG ĂN VÌ NHU CẦU CẤP THIẾT
Mác 3:20 và 21 chép: “Đoạn Jesus về
nhà, quần chúng lại nhóm nữa, đến nỗi Ngài và môn đồ không thể ăn được. Những
thân thuộc Ngài nghe vậy, bèn ra để bắt Ngài; vì họ nói Ngài cuồng”. Điều này
cho thấy sự bận rộn, tính siêng năng và sự trung tín của Cứu Chúa – Nô Lệ là Nô
Lệ Đức Chúa Trời trong sự phục vụ Phúc Âm của Ngài.
Không dễ phân tích hay hệ thống hóa
các hành động của Chúa. Dường như có sự mâu thuẫn giữa hành vi của Chúa khi lẩn
tránh đám đông trong 3:7-12 và hành vi của Ngài trong 3:20-21. Trước hết, Chúa
tránh đám đông. Nhưng khi Ngài ở trong
nhà và đám đông tụ họp lại, Ngài đã không cố gắng tránh đám đông. Theo những gì
Ngài làm trong 3:7-12, chúng ta nghĩ là Ngài sẽ lánh khỏi đám đông để ăn cho
xong. Chúng ta nghĩ Ngài sẽ nói: “Bây giờ Ta đang ăn Ta không có thì giờ với
các ngươi”. Tuy nhiên, Ngài đã hành động khác. Ngài ngừng ăn và chăm lo cho nhu
cầu cấp bách của những người trong đám đông.
Khi họ hàng của Chúa nghe tình hình,
họ đi ra để giữ Ngài lại, nói rằng Ngài cuồng. Lời phàn nàn về Ngài như thế bày
tỏ mối quan hệ thiên nhiên từ những người thân của Cứu Chúa – Nô Lệ đối với
Ngài. Như chúng ta sẽ thấy trong bài kế tiếp, điều này đã mở đường cho các Kinh
luật gia phỉ báng Ngài (c.22)
Những người thân của Chúa có lẽ là
các em của Ngài theo phần xác, nghĩ rằng Ngài cuồng. Họ lo âu vì Ngài chỉ quan
tâm đến đám đông mà không lo ăn uống
Chúng ta không nên cố gắng phân tích
những hành vi dường như mâu thuẫn của Chúa theo cách thiên nhiên. Khi đám đông
lấn ép Chúa thì Ngài tìm cách tránh. Nhưng khi đám đông cho Ngài cơ hội để cung
ứng sự sống cho người khác thì Ngài không quan tâm đến việc ăn uống. Chúng ta cần
phân biệt hai vấn đề này – sự lấn ép của đám đông và cơ hội cung ứng sự sống