"Hãy kéo tôi; chúng tôi sẽ chạy theo chàng"
(Nhã ca 1: 4).
Su-la-mít nói trong Nhã ca như vậy. Những lời tuyệt vời. Những lời nầy thể hiện một
ước muốn cho Đấng Christ. Ngài phải có giá trị như thế nào đối với trái tim, nếu
người ta có thể nói như thế. Đây là sự thật, vì ước muốn biết Đấng Christ của chúng ta ngày càng tăng lên càng nhiều khi
chúng ta giao tiếp với Ngài. Được càng gần với Ngài, chúng ta càng mong muốn được
gần gũi hơn với Ngài.
Không ai trên trái đất nầy biết Ngài như sứ đồ
Phao-lô, nhưng trong những năm cuối cùng của mình, ông có một ước muốn lớn lao
hơn nhiều để biết Ngài hơn nữa (Philip 3:10). Không ai trong số các tín hữu đã
có ý thức được Đấng Christ chạm đến như Phao-lô, nhưng đó là ước muốn cháy bỏng
của ông mong thu đạt thêm Đấng Christ (câu 8). Vâng, Phao-lô có thể nói trong sự
thật: "Vì đối với tôi, sống là Christ, chết là lợi" (Phi-lip 1:21).
Và điều này, mặc dù ông đang bị cầm tù ở Rô-ma.
Có sự giàu có vinh quang trong thân vị của Đấng
Christ mà chúng ta không bao giờ có thể suy nghĩ thấu đáo về Ngài. Vâng, chúng
ta càng nhìn vào vinh quang của Ngài, chúng ta càng nếm được sự đầy đủ tình yêu
thương của Ngài, chúng ta càng được thúc đẩy kêu lên vì lợi ích của trái tim
mình: "Nó vượt qua sự hiểu biết của chúng ta." Có những thăng trầm,
vĩ độ và kinh độ mà chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được. Trong sự hiện diện của
Ngài, người ta thích một niềm vui như vậy, trong khi vui hưởng nó, đòi hỏi một
mối tương giao thân mật hơn với Ngài. "Hãy kéo tôi; chúng tôi sẽ chạy theo
chàng". Vì vậy, cũng trong Thi
thiên 63, Đa-vít kêu lên: "Hỡi Đức Chúa Trời, Chúa là Đức Chúa Trời tôi, vừa
sáng tôi tìm cầu Chúa; Trong một đất khô khan, cực nhọc, chẳng nước, Linh hồn tôi khát khao Chúa, thân thể tôi mong
mỏi về Chúa" (câu 1). Và trong câu 8, ông nói, "Linh hồn tôi đeo theo
Chúa; Tay hữu Chúa nâng đỡ tôi". Từ
ngữ tuyệt đẹp.
Chúng ta có thể nói như thế không? Chúng ta có
biết khát vọng này bằng kinh nghiệm không? Có một kết nối tuyệt vời giữa sự lôi
kéo của Chúa và sự chạy theo của chúng ta. Chúng ta sẽ chạy theo Ngài. Chúa
Jêsus, chỉ một mình Ngài, là đối tượng được thấy, để ta theo sau và chạy theo
sau. Không phải là đức tính , tình yêu, đức tin của chúng ta, cũng không phải
là người tốt nhất và cao quý nhất nào trên trái đất mà linh hồn ta yêu cầu ở
đây. Chỉ riêng Ngài thôi. Vì vậy, được thể hiện trong Thi Thiên 16 một cách kỳ
diệu. Đó là ước muốn của trái tim Đa-vít : “Ngài là Chúa tôi; Trừ Ngài ra tôi
không có phước gì khác. -Tôi hằng để Đức Giê-hô-va đứng ở trước mặt tôi”. Không
ai xứng đáng. Chỉ có Ngài. Đấng đã mua chúng ta bằng máu của Ngài, bằng cả trái
tim của Ngài. Toàn thể cuộc sống của chúng ta và tất cả sức mạnh của chúng ta
chỉ thuộc về Ngài.
Chúng ta sẽ bức đi một cách hạnh phúc, nếu điều
này thực sự là trường hợp đúng với chúng ta mọi lúc. Sau đó, chúng ta cũng
không còn muốn giữ điều gì cho mình ngoài tất cả mọi thứ của Ngài.
Có một quan điểm quan trọng khác. Đấng kéo
chúng ta, đi trước chúng ta. Chúa đang đi trước dân của Ngài trong sa mạc này.
Ngài thấy những nguy hiểm trước khi chúng ta nhìn thấy chúng. Có hàng ngàn mối
nguy hiểm, nhưng Ngài giữ cho chúng ta an toàn, thậm chí thoát khỏi những nguy
hiểm chúng ta không biết hoặc mong đợi. "Khi người đã đem chiên mình ra hết,
thì đi trước, chiên theo sau, vì chiên quen tiếng người" (Giăng 10: 4).
Khi kẻ thù đặt bẫy và chướng ngại vật trên đường
đi của chúng ta để chúng ta có thể dễ dàng vấp hay ngã, Vị Lãnh đạo thần thượng
của chúng ta có mặt ở đó. Ngài thấy những mối nguy hiểm và dẫn chúng ta đến con
đường khác, để chúng ta có thể tránh được những cuộc tấn công xảo quyệt của kẻ
thù. Đó là một đặc ân khi có Ngài làm Đấng lãnh đạo và Mục tử. Con mắt của đức
tin thấy Ngài đi trước, và trái tim yêu Ngài rộn lên vì Ngài. Với Ngài mọi niềm vui và sức mạnh được tìm thấy. Chỉ một
mình Ngài mới có thể đưa chúng ta đi trên con đường hẹp đến vương quốc ngàn năm.
"Chúa ơi, hãy để chúng con luôn chạy theo
một mình Ngài mà thôi". Ước mong điều đó là yêu cầu của trái tim chúng ta.