Sáng thế kí 14:17-20
Bất cứ lúc nào, dường như đã có một số người
ngoại bang, từ những ngày của các tộc trưởng, sống ở giữa Y-sơ-ra-ên và đại diện
cho một tầng lớp thấp hơn trong con dân Y-sơ-ra-ên, mặc dù họ rất thích các phước
lành và điều lệ của Y-sơ-ra-ên (xem Sáng 20:10, vv). Mặt khác, cũng có một số
người ngoại bang nổi tiếng, bất cứ nơi nào họ xuất hiện trong lịch sử, đều có địa
vị và được gọi đến một khung cảnh và chức vụ đưa họ đứng bên trên đất Y-sơ-ra-ên.
Cả hai đều, có vẻ như, rất quan trọng và soi sáng các kế hoạch, mà trong các nghị
quyết của Đức Chúa Trời được dành riêng
cho người ngoại bang và người khách lạ. Phần lớn trong số họ sau này sẽ chiếm một
nơi trong vương quốc cấp dưới đối với dân Y-sơ-ra-ên, trong khi sẽ có một đám
đông được chọn và đặc quyền, cụ thể là, những người hiện được kêu gọi thành lập
hội thánh của Đức Chúa Trời, vị thế và phẩm giá của họ sẽ vượt trội hơn của
Y-sơ-ra-ên (Khải huyền 21).
Người đầu tiên trong số những người khách lạ
tuyệt vời mà chúng ta gặp là Mên-ch-xê-đéc. Phẩm giá mà ông có thì nổi tiếng và
không cần phải được mô tả chi tiết. Ông đứng đầu một loạt những người đã nổi tiếng
như nhau trong thế hệ của mình và trong thời gian của họ.
Sau ông, chúng ta gặp Ách-nát và Sê-phô-ra, những
người vợ của Giô-sép và Môi-se. Cả hai đều không có phần nào trong Áp-ra-ham,
nhưng họ trở thành những bà mẹ của những đứa trẻ được sinh ra cho hai người cha
nổi tiếng này ở Y-sơ-ra-ên, khi hai ông
bị phân cách khỏi Y-sơ-ra-ên; và hai phụ nữ nầy nhận được phẩm giá mà họ có thể
bị những cô gái cao nhất của Y-sơ-ra-ên ghen tị.
Người tiếp theo được giới thiệu là Giê-trô, người
đã đồng ý cuộc giải phóng Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập mà không có lời khiển trách
nào, mặc dù ông chỉ là một người khách lạ, trước sự hiện diện của A-rôn ông thực
hiện chức vụ tế lễ và đưa ra lời khuyên cho Môi-se về những vấn đề cai trị dân.
Ông ta chiếm một vị trí nổi bật ở giữa Y-sơ-ra-ên trong một thời gian.
Theo sau Giê-trô, đó là Ra-háp, một người khách
lạ khác đã được tôn trọng ở Y-sơ-ra-ên, đến mức danh tiếng của cô được các cô
con gái của đất nước nầy liên tục khao khát. Vì hy vọng của Y-sơ-ra-ên đến với
họ qua xác thịt của cô (Ma-thi-ơ 1: 5), và là người duy nhất có đức tin được đề
cập chung với Áp-ra-ham, cha của các tín hữu (Gia-cơ 2:25).
Trong Gia-ên, vợ của Hê-be, người Kê-nít, chúng
ta lại thấy một người khách lạ nổi tiếng.
Qua bàn tay của nàng, Đức Chúa Trời đã hạ gục vua Hát-so trước mặt Y-sơ-ra-ên
theo một cách rất đặc biệt, đến nổi bài ca ngợi cô được hát: "Nguyện cho
Gia-ên, vợ Hê-be, người Kê-nít, Được phước giữa các người đàn bà! Nguyện người được phước giữa các đàn bà ở
trong trại! " (Các Quan 5: 24 ).
Sau đó, chúng ta có một người khách lạ, là một
phụ nữ khác, Ru-tơ, người Mô-áp. Mặc dù cô là con gái của một dân không tinh
khiết và sa đọa, cô được trao một địa vị tương đương với những người mẹ đầu
tiên ở Y-sơ-ra-ên. Như với Ra-háp, hy vọng của dân tộc đến qua xác thịt, và
Ru-tơ được trao cho một địa vị bình đẳng trong phẩm giá với Ra-chên và Lê-a (Ru-tơ
4:11). Cô không có quan hệ thân thiết với Y-sơ-ra-ên, nhưng bởi ân sủng, cô được
ghép vào Y-sơ-ra-ên để trở thành người sinh ra chi tộc của Gie-sê, mà tất cả mọi người đều đặt hy vọng nơi hậu tự
của ông .
Ngay cả trong những ngày của Đa-vít, có một người
khách lạ được kính trọng nhất. Điều này cho chúng ta thấy U-ri trước tiên. Ông
là một người Hê-tít, nhưng lòng trung tín của ông đối với Đức Chúa Trời của
Israel và lòng nhiệt thành của ông trong chính nghĩa của Y-sơ-ra-ên đứng đối lập
với người con trai đầu tiên, quan trọng nhất và lớn nhất của Y-sơ-ra-ên trong
những ngày đó, là Áp-sa-lôm. Người nghèo còn sót lại nầy của người ngoại bang ô
uế đối phó với người con trai nhỏ của vua Đa-vít.
Vào thời điểm Đa-vít, chúng ta gặp một người khách
lạ trong nhân vật của Y-tai, người Ghi-tít (2 Sam. 15). Ông xuất hiện với tất cả
những người đàn ông của mình để liên kết với Đa-vít, và ngôn ngữ của hành động
như vậy là ngôn ngữ của Ru-tơ nói với Na-ô-mi: "Tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng
sống, và chỉ mạng sống của vua chúa tôi mà thề, hễ vua chúa tôi ở đâu, hoặc
trong sự chết, hoặc trong sự sống, thì kẻ tôi tớ vua cũng sẽ ở đó". –Y-tai
không phải là người Y-sơ-ra-ên, nhưng ông trung thành với vua Y-sơ-ra-ên hơn là
chính người Y-sơ-ra-ên. Khi người ta chạy theo Áp-sa-lôm và đất nước đang trong
tình trạng hỗn loạn, chính người khách lạ này đã bám lấy Đa-vít, "hoặc
trong sự chết, hoặc trong sự sống".
Cuối cùng, vào thời của Đa-vít, chúng ta học về
một người khách lạ hoặc một người ngoại bang, A-rau-na, trên con đường nổi bật
và danh dự. Sự vi phạm của Đa-vít đã đưa dân tộc vào sự phán xét, và thiên sứ của
Chúa, đi qua vùng đất đó, đánh chết hàng ngàn người cho đến khi tay thiên sứ dừng
lại ở trên sân đập của người Giê-bu-sít đó, theo lệnh của Chúa. Ở đó, lần đầu
tiên, lòng thương xót của Chúa hân hoan chống lại sự phán xét. Tội lỗi chiếm ưu
thế ở Y-sơ-ra-ên gây ra sự chết, nhưng ân sủng chiếm ưu thế lần đầu tiên trên
cơ nghiệp của một người ngoại bang. Thật chúng ta không đủ lời để diễn tả sự việc
nầy!
Từ những ngày của các vua, chúng ta muốn đề cập
đến góa phụ ở Sa-rép-ta và Na-a-man, người Sy-ri. Không có ai trong số họ được đưa
đến một vị trí cao ở Y-sơ-ra-ên như những
người khác, nhưng họ đã trở thành những tượng đàài trường tồn cho ân sủng và chọn
lọc đặc biệt của Chúa (Luca 4: 25-27).
Sau đó,
chúng ta đến gặp Giô-na-đáp con trai của Rê-cáp (2 Các vua 10), người đã trở
thành trợ lý cho vua Giê-hu trong sự phán xét nhà của A-háp. Do đó, trong thời
đại của các tộc trưởng và liên tục trong các thời đại sau, Môi-se, Giô-suê, Thẩm
phán, Đa-vít và đôi khi giới thiệu những người khách lạ với các vị vua, luôn
luôn có một sự phân biệt đặc biệt.
Nhưng bên cạnh những lời chứng thỉnh thoảng
này, cũng có một chứng ngôn về sự hiện diện liên tục của người ngoại bang trong
đất Y-sơ-ra-ên: Gia đình của Rê-cáp, mà Giô-na-đáp này thuộc về, đã tồn tại giữa
Y-sơ-ra-ên từ thời kì sớm nhất đến thời gian gần đây nhất, tức từ thời Môi-se đến
Giê-rê-mi. (Các quan xét 1:16, 1 Sử. 2: 55, Giê. 35, 8). Qua tất cả những thế kỷ
này, họ sống như những người khách lạ trong miền đất. Ban đầu họ đã đi ra khỏi
thị trấn vào sa mạc, và cuối cùng chúng ta thấy họ đang nắm lấy tính cách này.
Họ không xây nhà, họ không mua ruộng, họ không gieo, cũng không trồng vườn nho.
Dù ở khắp nơi nào họ đều sống trong lều và không ăn trái nho.
Họ đã
hình thành một trật tự ổn định của người Na-xi-rê, và họ sống biệt riêng cho Đức
Chúa Trời hơn chính bản thân dân Y-sơ-ra-ên. Và cuối cùng họ đã giữ lời hứa
nguyện đó đến cuối cùng. Khi Chúa công bố sự phán xét trên dân Ngài, Ngài đã hứa
với họ rằng họ sẽ không thiếu người nam đứng trước mặt Ngài mỗi ngày. Trong thời
gian họ sống trong lều tại xứ Y-sơ-ra-ên, luôn luôn có lời họ khen ngợi Chúa; họ
luôn luôn chiếm một địa vị danh dự và vẫn còn trong tính cách của sự thánh thiện,
dấy họ lên, cũng như những người khách lạ khác, vượt trên vị trí của dân Y-sơ-ra-ên.
Đối với dân Y-sơ-ra-ên, Mên-chi-xê-đéc thuộc về
ban tư tế tốt hơn so với ban A-rôn (Hê-bơ-rơ 7), và hàng loạt những người khách
lạ này có thể liên quan đến những điều tốt đẹp hơn dành cho các quốc gia, hơn bất
cứ điều gì của Y-sơ-ra-ên biệt lập. Y-sơ-ra-ên có thể đã được họ chuẩn bị cho nhiệm
mạng của Hội thánh, với Con Đức Chúa Trời là Đầu của họ, là Người Khách Lạ thật
sự trên trái đất, và là Đấng có một địa vị đáng kính dưới Đức Chúa Trời mà
Y-sơ-ra-ên chưa biết.
Tất cả những người khách lạ yêu thích này của Cựu
Ước đều chỉ tỏ đến Hội thánh bởi vì Hội thánh không đi trên con đường của
Y-sơ-ra-ên. Hội thánh là một người khách lạ trong khi Y-sơ-ra-ên đang ở trong nhà.
Của cải của họ ở trên trời và không phải
ở trên trái đất. Các thánh đồ là con của Đức Chúa Trời, và thế giới không biết
họ. Họ đã chết và sống lại với Đấng Christ, họ tồn tại đời đời mãi mãi. Chúa
Jêsus không có chỗ trên trái đất, và họ chỉ ở lại đây, và được hiệp nhất với
Ngài, về cơ bản đã tách rời khỏi mọi sự trên đất, như người Rê-cáp đã tách ra khỏi dân Y-sơ-ra-ên, là đầt mà họ dựng
lều của mình.
Tuy nhiên, chúng ta không muốn tuyên bố rằng những
câu chuyện của những người khách lạ này là gương mẫu. Chúng ta chỉ nhấn mạnh sự
thật về sự phân biệt cao cả của họ trong đất Y-sơ-ra-ên như là một ám chỉ của Đức
Chúa Trời cho mục đích cao cả tuyệt vời của Ngài liên quan đến Hội thánh, Người
Khách Lạ thật sự. Những câu chuyện về một số người trong số họ có thể là những
hình mẫu, đơn giản là sự kiện tôn cao của họ ở Y-sơ-ra-ên.
Vì vậy, có hai loạt tính cách trong Đấng
Christ:
1. Loạt những người Y-sơ-ra-ên nổi tiếng, được
gọi đến bởi hiệu quả đặc biệt của Thánh Linh để giúp đỡ và hướng dẫn
Y-sơ-ra-ên, kết thúc trong Đấng Christ là Vị tiên tri chân thật và Vua
Y-sơ-ra-ên, Đức Chúa Trời của Giê-ru-sun, vào cuối thời đại "Ngài là cái
thuẫn giúp đỡ ngươi, Thanh gươm khiến cho ngươi nên vinh hiển"sẽ như thế.
2. Hàng loạt những người khách lạ nổi tiếng, những
người mang phẩm giá và danh dự cao chót vót trên đất và nhiệm mạng bình thường
của Y-sơ-ra-ên kết thúc trong Đấng Christ, là Đầu của Thân Thể, hội thánh.
Vương quốc sắp tới sẽ biểu lộ Ngài và những người
hiệp nhất với Ngài theo nhiều cách khác nhau, trong những vinh quang khác nhau
này. Mọi sự trên trời và trên trái đất sẽ được hiệp nhất trong Ngài. Những người
khách lạ thực sự, các thánh đồ, sẽ tỏa sáng trên trời.
J.G. Bellet