“Ngài bèn đi khỏi họ cách chừng liệng một cục
đá, quỳ xuống mà cầu nguyện…” – Luca 22: 41
“Vậy, lúc nào các ngươi cũng hãy thức canh và cầu
nguyện, hầu cho ngươi đủ sức để thoát khỏi mọi điều phải xảy đến ấy và đứng nổi
trước mặt Con người” (Lu-ca 21:36).
Đây là lần đầu tiên kinh thánh đề cập đến thái
độ mà Chúa Jêsus đã có khi cầu nguyện: Ngài quỳ xuống. Bằng cách quỳ xuống, bên
ngoài Ngài đã lấy thái độ biểu lộ đặc tính của ở Ngài bên trong: sự phụ thuộc
và sự quy lụy Đức Chúa Trời. Người quỳ xuống cầu nguyện bày tỏ sự bất lực của
mình và cần giúp đỡ. Nhưng thực tế Chúa đang cầu nguyện, cũng cho thấy rằng
Ngài đã tôn trọng Cha mình với sự tin tưởng ngay cả vào giờ ảm đạm này. "Người
nào ở nơi kín đáo của Đấng Chí Cao, Sẽ được hằng ở dưới bóng của Đấng Toàn năng"
(Thi thiên 91: 1).
Trọng lực của những gì có trước mặt Ngài khiến
Ngài quỳ xuống đất. Khuôn mặt thánh thiện của Ngài, đã rực rỡ trong vinh quang
một thời gian ngắn trước kia trên núi, giờ đã chạm vào bụi của trái đất bị nguyền
rủa. Chỉ ít giờ sau, Ngài ở trong bụi của
sự chết (Thi thiên 22:15). Nhưng trên cùng ngọn núi nầy, nơi Ngài đã từng quỳ gối
trong sợ hãi và kinh hoàng khi sấp mặt trên mặt đất, một ngày kia chân Ngài sẽ đứng lên, khi Ngài xuất hiện trong quyền năng
và vinh hiển vĩ đại (Xa-cha-ri 14: 4)!
Lời của Đức Chúa Trời cho chúng ta thấy rằng những
người của Đức Chúa Trời cầu nguyện trong những thái độ khác nhau. Áp-ra-ham đứng
trước Đức Giê-hô-va khi ông vật lộn với Đức Chúa Trời cho những hồn người trong
Sô-đôm (Sáng.18: 22). Môi-se đã sấp mình khi dân chúng thất bại (Phục truyền 9:18).
Đa-vít ngồi xuống trước Chúa để nói chuyện với Ngài sau khi nhận được một sứ điệp
tiên tri từ Na-than (2 Sam. 7:18). Sa-lô-môn quỳ xuống và dang tay lên trời khi
cầu nguyện cung hiến đền thờ (1 Các vua
8:54). E-xơ-ra cũng cầu nguyện trong thái độ này khi ông cùng vài người khác hạ
mình trước sự thất bại của dân Đức Chúa Trời (E-xơ-ra 9: 5). Ê-li cúi xuống đất
và úp mặt giữa hai đầu gối của mình khi
ông cầu xin bảy lần để Đức Chúa Trời cho mưa một lần nữa sau hơn ba năm (1 Các
vua 18:42). Đa-ni-ên có thói quen quỳ gối cầu nguyện ba lần một ngày trước Đức
Chúa Trời (Đa-ni-ên 6:10). Chúng ta cũng thường đọc về Phao-lô quỳ xuống trong
khi cầu nguyện (so sánh Công-vụ 20:36, 21:15, Ê-phê-sô 3:14).
Thật thú vị và đồng thời cũng hợp lý rằng quỳ gối
là tư thế cầu nguyện phổ biến nhất mà chúng ta tìm thấy trong Lời của Đức Chúa
Trời. Vì qua thái độ này, bày tỏ rằng chúng
ta được ném mình vào lòng Đức Chúa Trời với thái độ phụ thuộc chính mình với
Ngài. Có biết bao chiến thắng mà người nam và người nữ đã đạt được trên đầu gối
của họ! Nhưng chúng ta không nên thiết lập bất kỳ điều luật bất thành văn nào về
sự cầu nguyện. Ngoài ra còn có sự cầu nguyện trong phòng kín, hay một phước
lành lớn nói chuyện với Chúa trong khi đi bộ hoặc lái xe!
Chúng ta có quỳ xuống cầu nguyện bởi vì chúng
ta luôn luôn làm như vậy, hay chúng ta có ý thức chấp nhận thái độ đó để bày tỏ
rằng chúng ta lệ thuộc vào Đức Chúa Trời và muốn thuận phục theo ý muốn của
Ngài? Thái độ cầu nguyện bên ngoài của chúng ta có thường phản ánh thái độ bên
trong của chúng ta đối với Đức Chúa Trời không? Nó có ý nghĩa thực tiễn gì khi núp
mình trong bóng cánh của Đấng Toàn Năng?