Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2018

Sau Khi Phụng Sự Chúa-



Lu-ca 5:15-16, “Nhưng tiếng Ngài càng ngày càng đồn ra, có quần chúng đông nhóm họp để nghe, và để được chữa lành đau yếu mình. Song Ngài lánh riêng ra nơi đồng vắng mà cầu nguyện”.
Khi Chúa sử dụng một đầy tớ cho một mục đích đặc biệt và ban phước cho chức vụ, có một nguy hiểm mà người hầu việc sẽ ít nhất quy cho mình một phần thành công. Sau đó, anh có xu hướng hành động một cách liều lĩnh và bỏ bê sự cầu nguyện vì anh nghĩ rằng anh có thể làm tốt mà không cần cầu nguyện nhiều. Có người đã từng nói một cách khéo léo, "Chúng ta có xu hướng trở nên độc lập trong khi tận hưởng những thành quả sự phụ thuộc".

Đó không phải là trường hợp với Đầy Tớ của Đức Chúa Trời, là Chúa Jesus. Như chúng ta được nhìn thấy trong Mác 1.35, khi Ngài cầu nguyện vào buổi sáng trước mặt Cha mình rồi, ngay sau đó chúng ta đọc Ngài chữa lành một người phung. Trước đây chưa bao giờ có một điều như vậy ở Y-sơ-ra-ên. Nhiều người được phép màu này gây ấn tượng sâu sắc, muốn nghe Ngài nói chuyện và được chữa lành bệnh tật của họ. Đây là cơ hội để trở thành “vĩ đại” trước mặt dân chúng. Có bao nhiêu người của chúng ta trong tình huống này, không cầu hỏi ý muốn của Đức Chúa Trời, mà chỉ đơn giản tiến hành một cách thực dụng với những gì vừa được chứng minh là thành công?
Nhưng Con Đức Chúa Trời làm gì trong tình huống này? Vì chức vụ của Ngài đến từ sự thông công với Cha mình, Ngài không tìm kiếm sự tôn trọng của loài  người, cũng không để cho bản thân bị hoàn cảnh hay cơ hội chi phối. Ngài biết tấm lòng của loài người, biết rằng họ chỉ muốn được chữa lành, nhưng chối bỏ Đấng Cứu Rỗi. Thay vì đứng trong ánh đèn sân khấu trước mặt mọi người, Chúa Jesus rút lui về sa mạc và cầu nguyện ở đó (Mác 1: 41-44, Lu-ca 5:15, 16).
Được tách biệt khỏi con người, Ngài đến trước hiện diện của Đức Chúa Trời, nơi Ngài nhận được sự hướng dẫn cho các phụng sự tiếp theo. Mặc dù Ngài luôn luôn cầu nguyện mọi lúc (Thi thiên 109: 4), nhưng Ngài vẫn khao khát thông công đặc biệt với Cha mình sau một cống tác. Sự thông công ẩn giấu này có tính ưu tiên cao nhất cho Ngài.
Chúng ta làm gì sau khi công việc phục vụ của mình đã được thực hiện? Chúng ta, có giống như các môn đệ (Lu ca 9:10), cần quay lại với sự hiện diện của Chúa và nói cho Ngài biết những gì chúng ta đã trải nghiệm và để chúng ta được Ngài chỉ đạo thêm hay chăng? Chúng ta có thử nghiệm trước mặt Chúa nếu Ngài muốn chúng ta tiếp tục như trước đây chăng? Càng nhiều càng tốt, thỉnh thoảng chúng ta có thể quay lại cầu nguyện trong thói quen hàng ngày không? (so sánh Thi 55,17; 119,164)