Thứ Hai, 23 tháng 3, 2020
Và Đột Nhiên Mọi Thứ Thay Đổi -
Hôm nay là những ngày long trọng của thời chúng ta. Khi các nền kinh tế nhộn nhịp của thế giới đi vào chỗ bế tắc. Ai sẽ tìm kiếm lời của Ngài, ai sẽ dò xét tấm lòng của mình trong lúc nầy? Chúng ta sẽ bỏ qua Đức Chúa Trời không? Chúng ta có nên cố gắng tiếp tục và sẽ tiếp tục làm những gì chúng ta đang làm trước đây không? Nếu bầy châu chấu giáng xuống chỗ bạn sống và cả trái đất rung chuyển, bạn có nên nhìn lên thiên đàng và kêu vang với Chúa và nhận biết lỗi lầm của mình không? Chúa nói với chúng ta bằng lời của chính Ngài rằng chúng ta nên để cho nước mắt chảy xuống như một dòng sông ngày đêm, rằng chúng ta không nên cho mình thư giản và nghỉ ngơi. Chúng ta nên chổi dậy từ chỗ ngủ mê của mình và khóc lóc trong đêm khuya. Chúng ta có quan sát đến bất kỳ anh chị em nào không? Chúa cũng nói với chúng ta bằng lời của Ngài rằng Ngài đã khiến cho các ngày lễ và ngày Sa-bát bị lãng quên, Trong sự phẫn nộ cháy bỏng của Ngài, Ngài đã vứt bỏ nhà vua và thầy tế lễ. Chúa đã từ bỏ bàn thờ của Ngài và từ bỏ nơi thánh nhóm họp của Ngài.
Ca thương 2: 7 "Chúa đã bác-bỏ bàn thờ của Ngài, Ngài đã bỏ-rơi nơi thánh của Ngài; Ngài đã phó vào trong tay các kẻ thù Các vách tường của những cung-điện của nó. Chúng đã gây ra một tiếng động trong đền Đức GIA-VÊ Như trong ngày có một đại-lễ đã được chỉ-định.".
Một trong những đoạn Kinh thánh yêu thích của chúng ta nói rằng "Sự ân-cần thương-yêu của Đức GIA-VÊ quả thật chẳng bao giờ ngưng, Vì sự thương-xót của Ngài chẳng bao giờ dứt. Chúng lại mới vào mỗi buổi sáng; Vĩ-đại là sự thành-tín của Chúa. Đức GIA-VÊ là phần-chia của ta," hồn ta nói, "Cho nên ta có hy-vọng nơi Ngài" (Ca thương 3:22-24 TKTC). Những lời này được viết ra giữa những phiền não lớn. Chúng là những tiếng kêu xé lòng của một con người chìm trong bóng tối, khóc với Đức Chúa Trời hằng sống và giữa những tiếng khóc đó, ông ta phát hiện ra lòng thương xót, đức thành tín và niềm hi vọng nơi Chúa.
Một phần yêu thích khác của Kinh thánh là "Nếu Ta đóng chặt các tầng trời ngõ hầu không có mưa, hoặc nếu Ta ra lệnh cho châu-chấu cắn nuốt đất nầy, hoặc nếu Ta cho bịnh dịch ở giữa vòng dân Ta, và dân Ta, những kẻ được gọi bởi danh Ta, tự hạ mình xuống, cầu-nguyện, tìm-kiếm mặt Ta, và quay bỏ các đường-lối gian-ác của chúng, thì Ta sẽ nghe từ trời, sẽ tha-thứ tội của chúng, và sẽ chữa lành đất của chúng" 2 Sử kí 7: 13-14.
Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta không bao giờ trích dẫn câu 13, là câu xuất hiện trước chăng?, "Nếu Ta đóng chặt các tầng trời ngõ hầu không có mưa, hoặc nếu Ta ra lệnh cho châu-chấu cắn nuốt đất nầy, hoặc nếu Ta cho bịnh dịch ở giữa vòng dân Ta".
Bạn thấy đấy, chúng ta không thích phần đó. Chúng ta thích tất cả những lợi ích của Gô-gô-tha, nhưng chúng ta không thích trả giá. Những gì bạn phải trả giá, Chúa Giê-su đã làm tất cả rồi. Có, Ngài đã làm, nhưng Ngài trực tiếp ra lệnh cho chúng ta phải vác thập giá của chính mình mỗi ngày. Chúng ta được bảo rằng mình phải tôn cao Chúa Giê-su Christ và một mình Ngài phải là Đấng ưu việt giữa cuộc đời cùng giữa cuộc nhóm họp của chúng ta. Chúng ta là Ekklesia (hội thánh), chúng ta là những người được gọi ra. Và ở giữa những người được gọi ra nầy, là những người tụ tập lại với nhau, chỉ một mình Chúa Giê-su và Ngài đáng được tôn cao. Ngài chỉ đạo dân của mình và Ngài làm điều đó nhờ quyền năng của Đức Thánh Linh. Và khi chúng ta thực sự tôn Chúa Giê-su lên và tôn đại Ngài thì quyền năng của Đức Chúa Trời sẽ ngự trên chúng ta.
Vì vậy, một tuần trước đây, kinh doanh như bình thường. Ngày nay, mọi nhà thờ tại các thành phố ở thế giới phương Tây đều ngừng hoạt động. Ai có thể nghĩ ra một điều như vậy? Tuy nhiên, hầu như ở mọi nơi, bạn có thể tập hợp lại mười người hoặc ít hơn. Chúa đang nói gì giữa lúc này? Có phải Ngài nói "hãy tiếp tực giữ chặt, cuối cùng con có thể quay lại kinh doanh như bình thường không?" Có thật không? Bạn thực sự nghĩ rằng Ngài đang nói điều đó không? Nếu Ngài không nói điều đó thì Ngài đang nói gì với chúng ta trong những ngày chúng ta cần thấy mình là gì? Theo nghĩa đen, mọi thứ trên thế giới có thể bị lung lay đang bị lung lay. Trong mỗi ngôi làng, thị trấn và thành phố trên khắp các vùng đất, đều có sự sợ hãi rình rập trên đường phố. Nếu chúng ta không tự hỏi mình những câu hỏi khó và dò xét lòng mình cho thấu đáo, thì ngay sau khi đại dịch nầy kết thúc, một điều khác sẽ đến. Giống như một cơn bão đang hình thành trong một đại dương rộng lớn, sóng gió ngày càng cao hơn.
Cần được Chúa thương xót ban cho lòng tan vỡ và thống hối. Chúng ta đã chà đạp Danh của Ngài trên đường phố. Có phải Ngài sẽ cắt mưa, Ngài sẽ gửi nhiều bầy châu chấu đến? Hoặc chúng ta sẽ trở về cội nguồn của mình, gốc rễ Kinh thánh của mình, tất cả các phương cách cần trở lại buổi đầu chăng?. Chúng ta đã đi lệch hướng quá nhiều. Chúng ta có rất nhiều thế kỷ truyền thống và lỗi lầm chồng trên lỗi lầm mà chúng ta ít hoặc không giống với những gì chúng ta đọc trong 1 Cô 14. Sự thờ phượng hữu cơ đơn giản của những người được kêu gọi ra. Những người khao khát được Chúa hướng dẫn, được hướng dẫn cách hoàn toàn, không phải bởi người ta, không phải bởi truyền thống, không phải bởi giáo nghi hay chương trình và guồng máy chết người. Đức Chúa Trời đang lớn tiếng và rõ ràng nói với chúng ta trong đại dịch nầy. Vấn đề là chúng ta có nghe không? Nếu chúng ta thực sự hạ mình thì cần quay bỏ cái gì? --Những phương cách độc ác của chúng ta. Ai là Đấng đang phát ngôn ở đây? Dân tự gọi mình bằng Danh của Ngài. Bạn và tôi. Phương cách độc ác của chúng ta, anh em ơi. Chúng ta đã chối bỏ và thách thức Lời Đức Chúa Trời để ủng hộ những phương cách độc ác của mình. Bạn có dám kêu lên "chúng con độc ác biết bao, Chúa ơi! " chăng? Chúng ta giữ các giao ước của Đức Chúa Trời bằng môi miếng của mình và chúng ta tuyên bố suông các đạo luật của Ngài. Vâng, thực sự, đó là một phần trong bản cáo trạng của chúng ta.
Chúa bảo chúng ta hãy kêu cầu Ngài trong ngày khó khăn. Hãy kêu cầu Ngài trong sự ăn năn, sự thống hối và tan vỡ. Nếu chúng ta làm điều này, rồi cầu nguyện và tìm kiếm mặt của Ngài, thì từ trời Ngài sẽ nghe và tha thứ tội lỗi của chúng ta. Tội nào? Tất cả tội lỗi của chúng ta, nhưng đặc biệt là tội lỗi đã hạ bệ Chúa Giê-su vào một loại thần tài hoặc thần hộ mệnh nào đó và dấy lên một thần tượng trên bục giảng để thực sự được nghe "Lời Đức Chúa Trời" từ thần tượng ấy.
Chúng ta có một triệu ông Môi-se (nhà lập pháp) nhỏ, những người sẵn sàng lên bục giảng vào mỗi Chúa nhật, tôn cao bản thân và đảm nhận vị trí cũng như vai trò và uy quyền của Chúa Giê-su. Những người này nên run sợ và ăn năn trước hết, vì trước đây chúng ta đã cho phép một trò đùa như vậy diễn ra. Và trong sự run rẩy và trong sự ăn năn đó, chúng ta sẽ tìm được một Đức Chúa Trời đầy lòng thương xót, và các đức thương xót của Ngài đều còn tươi mới mỗi buổi sáng với chúng ta hôm nay
Thiên Trình tạm dịch--23-3-2020
nguồn: acalltotheremnant.com.