Người vào vương
quốc đông vầy,
Ít ai vui tiếp
nhận cây thập hình;
Chỉ tìm an ủi
cho mình,
Ít người chịu
lỗ chân tình biết bao.
Thầy ta yêu quí
dường nào,
Sánh Ngài trần
thế khác nào rác dơ,
Vì Thầy ta kể
trần ô
Như là rác ruởi
đợi giờ huỷ đi.
Bàn Ngài nhiều
kẻ yêu vì,
Hiếm người chịu
đói khi đi với Ngài,
Chén đau thương
có lúc đầy,
Nhiều người run
rẩy bỏ Ngài chạy bay.
Ít người thức
giữa vườn cây,
Để cùng với
Chúa hát bài cô đơn;
Trong vườn Chúa
khổ đòi cơn,
Có ai đã hát
bên chơn của Ngài?!
Nhiều người
nhìn nhận Chúa khôn,
Ít ai chịu hổ
nhục luôn cho Ngài.
Khi dường thấy
Chúa vui hoài,
Họ gào, họ thét
Danh Ngài tôn cao;
Còn khi Chúa
lánh đi đâu,
Danh Ngài họ
chối thật đau đớn nhiều;
Đôi khi Chúa ẩn
mặt lâu,
Họ liền chối bỏ
Danh cao của Ngài.
Những hồn yêu
Chúa thâm sâu,
Dù cho đại
phúc, khổ sầu chẳng sao,
Họ không coi
trọng máu đào,
Máu mình thuộc
Chúa chớ nào của riêng.
“Yêu con Chúa
chịu khổ phiền,
Cho con tình ái
thuộc riêng của Ngài,
Chúa yêu, Chúa
quí hồn nầy,
Cho con tình
Chúa yêu Ngài, Chúa ôi!”
Amy Wilson
Carmichael
Minh Khải lược
dịch 23-3-2014
Bài thơ nổi
tiếng nầy đã được Hội Thánh Tin lành thế giới nói tiếng Anh phổ nhạc thành
thánh ca yêu chuộng, nhưng thánh ca nầy không có ghi tên ai là tác giả. Tình cờ
tôi khám phá rằng bà Amy Wilson Carmichael, giáo sĩ Ái Nhĩ Lan, phụng sự Chúa 55
năm tại Ấn Độ, là người sáng tác bài thơ nầy:
http:crossroad.to/victory/poems