Kinh
Thánh: Mác 14:1-11
Trong
13:1-14:42, Chúa Jesus chuẩn bị các môn đồ cho sự chết của Ngài. Trong chuẩn bị
họ bằng cách nói cho họ biết những điều phải đến. Rồi trong 14:1-11, Ngài chuẩn
bị họ bằng cách vui hưởng tình yêu của họ trong khi những kẻ chống đối âm mưu
giết Ngài và một trong các môn đồ lập mưu phản Ngài. Trong 14:12-26, Chúa chuẩn
bị các môn đồ bằng cách thiết lập bữa ăn tối để họ có thể nhớ Ngài và cuối
cùng, Ngài chuẩn bị họ bằng cách cảnh báo về việc họ sẽ bị vấp phạm và truyền bảo
họ thứccanh và cầu nguyện (14:27-42). Trong bài này, chúng ta sẽ xem xét về sự
chuẩn bị được thực hiện trong 14:1-11.
Trong
14:1-11, có ba vấn đề được kết hợp: những kẻ chống đối âm mưu giết Cứu Chúa-Nô
Lệ, Chúa vui hưởng tình yêu của môn đồ, và Giu-đa mưu phản Ngài. Khi “các thầy
tế lễ cả và các kinh luật gia tìm cách dùng quỷ kế để bắt Jesus mà giết đi” (c.
1) thì các môn đồ Chúa bày tỏ tình yêu của họ đối với Ngài. Cùng lúc ấy, Giu-đa
Ích-ca-ri-ốt “là một trong mười hai môn đồ, đến cùng các thầy tế lễ cả nộp
Jesus cho họ” (c. 10).
MỘT
HÌNH BÓNG VỀ ĐẤNG CHRIST
Mác
14:1 nói về “hai ngày trước lễ Vượt Qua và lễ Bánh Không Men”. Mặc dầu các thầy
tế lễ cả và các kinh luật gia muốn giết
Chúa Jesus, nhưng họ nói “Không nên làm điều đó nhằm kỳ lễ, e trong dân sanh sự
loạn chăng” (c. 2). Cuối cùng, dưới sự tể trị của Đức Chúa Trời, họ đã giết
Chúa Jesus tạ kỳ lễ (Mat. 27:15) để ứng nghiệm hình bóng này.
Lễ
Vượt Qua là hình bóng về Đấng Christ (1 Cô. 5:7). Đấng
Christ là Chiên Con của Đức Chúa TRời để Đức Chúa Trời có thể vượt qua chúng ta
là tội nhân, như được mô tả bằng lễ Vượt Qua trong Xuất Ai Cập Ký chương 12
theo hình bóng. Vì thế, Đấng Christ là Chiên Con lễ Vượt Qua cần bị giết vào ngày Vượt Qua để
làm ứng nghiệm điều đó.
Theo
hình bóng, chiên con lễ Vượt Qua phải bị khám nghiệm xem có tì vít gì hay không
suốt 4 ngày trước lễ Vượt Qua (Xuất. 12:3-6). Trước khi bị đóng đinh, Đấng
Christ đến Giê-ru-sa-lem lần cuối, sau ngày tháng trước lễ Vượt Qua (Gi. 12:1)
và bị các nhà lãnh đạo Do Thái tra xét. Họ không tìm thấy tì vít nào trong Ngài
và Ngài được chứng minh là hoàn hảo và đủ điều kiện để làm Chiên Con lễ Vượt
Qua cho chúng ta.
NHÀ
CỦA SI-MÔN NGƯỜI PHUNG
Mác
14:3 chép rằng Đấng Christ ở Bê-tha-ni “tại nhà Si-môn là người phung”. Ngoài Đấng
Christ, không ai có thể tìm thấy Đức Chúa Trời. Đấng này đã rời khởi đền thờ.
Ngài lên án đền thờ rằng nó phải bị phá hủy. Tuy nhiên, các môn đồ còn bị những
quan niệm mang tính tôn giáo của họ về đền thờ chiếm hữu. Theo hiểu biết của họ,
Đức Chúa Trời ở trong đền thờ vì đó là nhà của Ngài. Tôi không chắc ở thời điểm
của chương 13, các môn đồ có nhận thức được rằng Đức Chúa Trời đã từ bỏ nhà ấy
khi Chúa Jesus ra khởi đền thờ không. Vì Christ Jesus là Đức Chúa Trời nên khi
Ngài lìa khỏi và từ bỏ đền thờ bị lên án thì Đức Chúa Trời cũng từ bỏ đền thờ ấy.
Khi lên núi Ô-liu với một số môn đồ, Ngài nói tiên tri với họ rằng đền thờ mà họ
ái mộ sẽ bị phá hủy. Hơn nữa, đền thờ sẽ được thay thế bằng chính Đấng Christ.
Trong
chương 14, chúng ta thấy sau khi rời khỏi đền thờ, Chúa đến nhà của một người
phung đã được sạch ở Bê-tha-ni. Người phung tượng trưng cho tội nhân. Si-môn
người phung ắt hẳn đã được Chúa chữa lành. Biết ơn Chúa và yêu mến Ngài, ông dọn
một bữa tiệc tại nhà để đãi Chúa và các môn đồ để vui hưởng hiện diện của Ngài.
Một tội nhân được cứu sẽ luôn luôn làm như vậy.
Ngày
nay, nhà của Đức Chúa Trời ở với những người phung được tẩy sạch. Là tín đồ
trong Christ, tất cả chúng ta đều là những người phung được tẩy sạch mà Si-môn
là đại diện. Si-môn yêu Chúa Jesus và chuẩn bị một bữa tiệc cho Ngài. “Khi
Jesus ở Bê-tha-ni tại nhà Si-môn là người phung, đương ngồi ăn, thì có một người
đờn bà đến, cầm cái bầu bằng ngọc đựng dầu thơm cam tùng rất quí giá, đập ra mà
đổ trên đầu Ngài” (c. 3). Người đàn bà này thật sự yêu Chúa. Nhà của Đức Chúa
Trời là Hội Thánh bao gồm những người phung được tẩy sạch và những người xức dầu
cho Ngài.
NẮM
LẤY CƠ HỘI ĐỂ YÊU CHÚA
Nhà
của Si-môn ở Bê-tha-ni là một mô hình nhỏ vể nếp sống Hội Thánh. Theo mô hình
thu nhỏ này, nếp sống Hội Thánh gồm có những người phung được tẩy sạch yêu mến
Chúa Jesus. Tất cả những ai yêu mến Ngài như Si-môn và người đàn bà xức dầu cho
Ngài, đều nhận Ngài làm sự thay thế trọn vẹn của họ. Trong lòng họ không có chỗ
cho đền thờ. Thậm chí việc chăm sóc người nghèo cũng không làm họ xao lãng Ngài
(c. 5).
Một
số người có mặt lúc đó “cùng nổi giận mà nói rằng: Sao uổng phí dầu thơm ấy như
vậy? Vì dầu này có thể bán được hơn ba trăm quan tiền để giúp người nghèo. Họ
bèn trách móc nàng” (cc. 4-5). Những người tức giận cho rằng tình yêu của người
nữ ấy dâng cho Chúa là phí phạm. Suốt mười chín thế kỷ qua, hàng ngàn đời sống
quí báu, hàng ngàn điều mà lòng người quí báu, hàng ngàn địa vị cao, và hàng
ngàn tương lai vàng son đã “phí” cho Chúa Jesus. Đối với những người yêu mến
Ngài theo cách ấy, Ngài hoàn toàn đáng yêu và xứng đáng để họ hiến dâng. Những
gì họ đã đổ ra trên Ngài không phải là hoang phí mà là một chứng cớ có mùi thơm
về sự ngọt ngào của Ngài.
Theo
các câu 6 và 7, Chúa Jesus nói với những người quở trách người đàn bà ấy rằng:
“Hãy để mặc nàng, sao các ngươi làm khó cho nàng? Nàng đã làm việc tốt cho ta.
Vì các ngươi có kẻ nghèo ở với mình luôn luôn, khi nào muốn làm phước cho họ
cũng được, song không có ta luôn luôn đâu”. Lời của Chúa “không có ta luôn luôn
đâu” cho thấy rằng chúng ta phải yêu Chúa và nắm lấy cơ hội để yêu Ngài.
Ngày
nay, nhiều Cơ Đốc nhân quan tâm đến công tác từ thiện hơn là Đấng Christ. Mối
quan tâm từ thiện cho người nghèo thường thay thế Đấng Christ. Nhưng trong Mác
chương 14, Chúa Jesus không cho phép mối quan tâm đến người nghèo thay thế
chính Ngài. Ở đây, dường như Ngài không quan tâm đến người nghèo mà chỉ quan
tâm đến chính Ngài. Dường như Ngài muốn nói rằng: “Đừng làm phiền người yêu mến
Ta. Nàng đã làm một việc tốt cho Ta. Nếu ngươi muốn chăm sóc người nghèo, hãy đợi
khi khác và đến một nơi khác. Người nghèo luôn luôn ở với các ngươi. Nhưng đây
là thì giờ duy nhất để các ngươi nhận Ta làm sự thay thế và đổ mọi sự ra cho
Ta”.
XỨC
DẦU CHO CHÚA ĐỂ CHÔN NGÀI
Trong
câu 8, Chúa tiếp tục phán rằng: “Nàng đã làm điều nàng có thể làm, là xức dầu
cho thân thể Ta trước để chôn”. Bà ấy biết trước nhu cầu hay nắm lấy cơ hội xức
dầu cho thân thể Chúa để chôn Ngài. Điều này cho thấy rằng bà đã nhận được khải
thị về sự chết của Chúa bởi lời Ngài. Vì vậy, bà đã nắm bắt cơ hội để đổ ra điều
tốt nhứt mình có cho Chú. Để yêu Chúa bằng điều tốt nhứt, chúng ta cần phải có
khải thị về Ngài.
Trong
câu 9, Chúa tiếp tục phán rằng: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, khắp cả thế
giới hễ nơi nào có rao giảng phúc âm, thì cũng thuật lại việc đờn bà này đã làm
để kỷ niệm nàng”. Trong câu trước, Chúa đề cập đến việc chôn Ngài. Chữ “chôn”
hàm ý sự chết và phục sinh của Ngài để cứu chuộc chúng ta. Vì vậy, phúc âm
trong câu 9 phải chỉ về phúc âm nó đến sự chết, sự chôn và phục sinh của Đấng
Christ (1 Cô. 15:1-4).
Câu
chuyện phúc âm là Chúa đã yêu chúng ta; và câu chuyện về người đàn bà xức dầu
cho Chúa là bà yêu Ngài. Chúng ta phải rao giảng cả hai – Chúa yêu chúng ta và
chúng ta yêu Chúa. Một tình yêu là để cứu chúng ta còn tình yêu kia là để chúng
ta dâng mình.
Trong
các bài trước, chúng ta đã thấy khi Chúa Jesus ở trên núi Ô-liu với bốn môn đồ,
Ngài nói với họ về việc khởi đầu cơn quặn thắt. Những cơn quặn thắt này để sinh
ra Người Mới, một sự sinh nở đòi hỏi một tiến trình lâu dài. Làm thế nào con
người này có thể được sinh ra qua sự chết và phục sinh của Đấng Christ. Qua sự
chết và phục sinh của Ngài, Ngài trở nên mọi sự trong Người Mới.
Sau
khi Chúa phán với các môn đồ về những điều phải đến, đặc biệt là về cơn quặn thắt
thì Ngài vào nhà Si-môn ở Bê-tha-ni là nơi người ta dọn tiệc đãi Ngài. Trong
khi Ngài đang ăn thì một phụ nữ yêu Ngài đã đổ ra điều tốt nhất nàng có cho
Ngài. Điều này cho thấy rằng Ngài là mọi sự đối với nàng. Chúa nói rằng người
đàn bà này đã làm điều nàng có thể làm, đó là xức dầu cho thân thể Ngài trước để
chôn Ngài.
Những
gì Chúa nói trong câu 8 thật quan trọng vì điều ấy cho thấy rằng người đàn bà
này chắn chắc đã nận được lời Chúa phán về sự chết và phục sinh của Ngài. Tôi
không cho là Phi-e-rơ đã nhận lời này, nhưng người nữ này đã nhận được. Bà biết
rằng Đấng bà yêu không bao lâu nữa sẽ bị giết và bà sẽ không còn cơ hội nào
khác để xức dầu cho Ngài. Do đó, trong khi Ngài còn hiẹn diện, bà đã nắm lấy cơ
hội để đổ dầu ra cho Ngài. Làm như vậy là bà đã xức dầu cho Ngài để chôn Ngài.
ĐƯỢC
ĐEM VÀO TRONG SỰ CHẾT
VÀ
PHỤC SINH CỦA ĐẤNG CHRIST
Chắc
chắn người đàn bà này đã được đem vào trong sự chết của Đấng Christ. Dĩ nhiên,
sự chôn nằm giữa sự chết và phục sinh. Bà đã đổ ra điều tốt nhất của mình cho
Chúa là sự thay thế bao-hàm-tất-cả của mình, và bà làm điều này để chôn Ngài.
Điều này có nghĩa là bà nhận lấy sự chết của Ngài để vui hưởng Ngài trọn vẹn.
Nếu
chỉ có Phúc Âm Mác, chúng ta sẽ không thể hiểu đủ về việc được đem vào sự chết
và phục sinh của Đấng Christ. Trong sách Công vụ và các Thư tín của Phao-lô,
chúng ta thấy sự phát triển của vấn đề này. Khi ở trong sự chết và phục sinh của
Đấng Christ, chúng ta có thể vui hưởng Ngài đến tột cùng. Chúng ta có thể như
người đàn bà trong Mác chương 14, là người đã bước vào sự chết và phục sinh của
Chúa, và bởi đó, vui hưởng Ngài là sự thay thế đầy đủ của mình. Trong bà không
có chỗ cho điều gì hay cho người nào khác hơn Chúa. Trong bà không có chỗ cho
Môi-se,cho Ê-li hay cho đền thờ và cũng không cho chỗ cho chính mình. Bà đã được
thay thế bằng Đấng đáng yêu này.
Người
đàn bà này đã hoàn toàn được chuẩn bị để nhận Chúa làm sự thay thế của mình. Bà
đã trải qua tất cả các bước trong tiến trình của Chúa. Trong khi chúng ta có thể
nói Phi-e-rơ có phần nào thô thiển, thì người đàn bà này lại chu đáo và mịn
màng. Vì lý do này, chắc chắn bà đã được đem vào trong sự chết của Chúa. Bà nhận
thức rằng Chúa sẽ bị giết. Nhưng tư tưởng về sự chết của Chúa không có trong
Phi-e-rơ. Vì bà đã nhận lời Chúa phán về sự chết của Ngài nên bà cũng nắm lấy
cơ hội xức dầu cho Chúa để chôn Ngài. Bởi một bước mà bà nhận lấy sự chết của
Chúa và hành động để chôn Ngài. Đây là việc làm tốt mà bà đã làm cho Ngài. Rồi
một vài ngày sau đó, bà có mặt trong số những người bước vào sự phục sinh của
Chúa. Vì vậy, bà là một người tiên phong, một trong những người đầu tiên vui hưởng
Đấng Christ phục sinh. Do sự chuẩn bị của Chúa mà bà đã bước vào sự chết và phục
sinh của Ngài.
ĐẤNG
CHRIST LÀ SỰ THAY THẾ
CỦA
CHÚNG TA TRONG NẾP SỐNG HỘI THÁNH
Chúng
ta đã thấy trong chương 13 rằng Chúa đang chuẩn bị các môn đồ cho sự chết của
Ngài. Ngài tiếp tục công việc chuẩn bị này trong chương 14. Sự chuẩn bị của
Chúa bắt đầu với việc Ngài tiết lộ cho các môn đồ cuộc gia tể của Đức Chúa Trời
về việc một Người Mới sẽ được sinh ra là như thế nào. Sự sinh ra Người Mới này
đòi hỏi phải chịu nhiều cơn quặn thắt.
Trong
Mác chương 14, Chúa tiếp tục chuẩn bị các môn đồ bằng cách vui hưởng tình yêu của
họ. Bước vào căn nhà gồm những người phung được tẩy sạch, Ngài vui hưởng bữa tiệc
và cũng được xức dầu. Bữa tiệc là vấn đề
thỏa mãn bề trong, và ngọt ngào. Vì vậy, trong nhà của Si-môn ở Bê-tha-ni,
Chúa vừa được thỏa mãn và vừa được xức dầu. Ngài không được Đức Chúa Trời xức dầu
nhưng được một trong những người yêu Ngài xức dầu.
Trong
nhà Si-môn ở Bê-tha-ni, Chúa là sự thay thế cho mọi sự. Những người yêu Ngài
không có bất cứ điều gì hay bất cứ người nào ngoài Ngài. Họ chỉ có một thân vị
tuyệt diệu này, tức Đấng là mọi sự đối với họ.
Trong
14:1-11, chúng tôi đã chỉ ra rằng chúng ta có một mô hình nhỏ về nếp sống Hội
Thánh. Đặc biệt chúng ta có mô hình thu nhỏ về việc kinh nghiệm sự nhận lấy Đấng
Christ là sự thay thế bao-hàm-tất-cả. Vì vậy, chúng ta có Đấng Christ là sự
thay thế trong nếp sống Hội Thánh như được mô tả trước bằng mô hình thu nhỏ
này. Trong nếp sống Hội Thánh, chúng ta là những người phung được Ngài tẩy sạch
và lòng chúng ta chỉ có chỗ dành cho Ngài. Bên trong chúng ta, xung quanh chúng
ta và với chúng ta, không có gì khác ngoài Chúa. Chúng ta nhận Ngài là mọi sự
qua sự chết và phục sinh của Ngài.
Ở
đầu bài này, chúng tôi đã chỉ ra rằng trong 14:1-11, chúng ta có sự kết hợp giữa
âm mưu của những người chống đối, tình yêu của các môn đồ và âm mưu phản Ngài của
Giu-điu. Về mưu phản của Giu-đa, 14:10 và 11 chép: “Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, là một
trong hai môn đồ, đến cùng các thầy tế lễ cả để nộp Jesus cho họ. Họ vừa nghe
thì vui mừng, hứa cho người tiền bạc. Rồi người tìm dịp để nộp Ngài”. Số tiền hứa
cho Giu-đa là ba mươi miếng bạc (Mat. 26:15), là giá mua một nô lệ (Xuất.
21:32). Trong khi một trong các môn đồ của Cứu Chúa-Nô Lệ bày tỏ tình yêu của
mình đối với Chúa đến tột cùng thì một người khác sắp phản Ngài. Một người quí
trọng Ngài cùng một lúc với một người đang chuẩn bị nộp Ngài.