Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2018

Ba Lần Bốn Mươi Năm-



Phục truyền 34: 7, “Môi-se qua đời khi ông được một trăm hai mươi tuổi, nhưng mắt ông không mờ, sức ông không giảm”.
Môi-se đã hưởng thọ một trăm hai mươi tuổi (Phục Truyền 34: 7). Cuộc sống của ông có thể được chia thành ba lần bốn mươi năm. Ông đã trải qua bốn mươi năm ở Ai Cập, bốn mươi năm trong vùng đất của Ma-đi-an, và trong bốn mươi năm, ông đã lãnh đạo dân Y-sơ-ra-ên trải qua sa mạc.
Trong bốn mươi năm đầu tiên, Môi-se  được người Ai Cập hướng dẫn trong mọi ngành khoa học, và sự khôn ngoan; ông có năng lực trong lời nói và công việc của mình (Công vụ 7:22). Vào cuối bốn mươi năm đó, ông đã trốn khỏi Ai Cập; Ông đã trải qua bốn mươi năm tiếp theo như một người khách lạ trong vùng đất của Ma-đi-an, nơi ông chăn thả đàn chiên của bố vợ mình (Công vụ 7: 23-29, Xuất. 3: 1). Vào cuối bốn mươi năm này, Đức Chúa Trời đã hiện ra với ông trong bụi gai cháy mà không tàn và gọi ông làm thủ lĩnh của dân Y-sơ-ra-ên (Công vụ 7:30, Xuất. 3:1-10). Trong bốn mươi năm, Môi-se đã dẫn dắt dân chúng qua vùng hoang dã (Công Vụ 7:36).


Liên quan đến ba lần bốn mươi năm, ai đó đã từng nói đôi điều như thế này: Trong bốn mươi năm đầu tiên, Môi-se đã học được rằng ông là một điều gì đó đáng kể lắm (Công-vụ 7:22); trong bốn mươi năm thứ hai, ông đã học biết được rằng ông không là gì cả (Xuất. 3:11); và trong bốn mươi năm cuối cùng, ông đã học được rằng Đức Chúa Trời là tất cả mọi sự cho ông (Xuất. 33: 12-17). Trong bốn mươi năm đầu tiên, ông đã học được rằng ông có thể làm điều gì đó; trong bốn mươi năm thứ hai, ông đã học được rằng ông không thể làm gì; và trong bốn mươi năm sau cùng, ông đã học được rằng ông có thể làm bất cứ điều gì chung với Đức Chúa Trời.
Những bài học mà Môi-se đã học, chúng ta cũng phải được học. Trong các trường học của thế giới này, chúng ta thường được dạy rằng chúng ta là một cái gì đó. Nhưng trong trường của Đức Chúa Trời, chúng ta học rằng- dù đôi khi qua những kinh nghiệm đau đớn -  chúng ta không là gì trong chính mình và  Đức Chúa Trời muốn làm mọi thứ cho chúng ta (Giăng 15: 5; Ga-la-ti 6: 3). Giống như Phao-lô, chúng ta cũng nên được dẫn dắt đến chỗ để nói,“Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban năng lực cho tôi” (Philip 4:13).