Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018

Mù Lòa Vào Cuối Đời?



Sáng thế ký 27: 1 “Y-sác tuổi cao, mắt mờ không còn thấy được nữa”.
1 Sa-mu-ên 3: 2 “Một ngày kia, Hê-li đang nằm ngủ ở chỗ mình vẫn thường nằm, mắt ông bắt đầu mờ, không còn thấy được nữa” 
Thẩm phán 16:21 “Người Phi-li-tin bắt ông, khoét mắt, và đem xuống Ga-xa. Chúng trói ông bằng dây xích đồng và bắt ông xay cối trong ngục”.
Thật run sợ khi thấy rằng vào cuối cuộc đời của một số người hoặc vào cuối một thời kỳ nhất định, lời kinh thánh thường phải chẩn đoán tình trạng mù lòa của họ. Tôi viết bài nầy với tấc lòng run rẩy, không dám bình phẩm các tôi tớ cao niên của Chúa, vì tuổi tôi cũng vào hạng lão lai rồi.
Tôi không áp dụng các câu kinh thánh trên đây cho sự mù lòa vật lí, nhưng nói lên thực tế vì mù lòa, người ta không còn có thể nhận ra sự phát triển lỗi lầm trong chính bản thân mình nữa. Có hình dạng xấu xa là một chuyện, nhưng hoàn toàn không ý thức, hoặc hoàn toàn lãnh đạm về điều đó là một việc khác.

Thời của các tổ phụ: Y-sác bị mù vào cuối đời mình (Sáng 27: 1). Ông không có sự thấu hiểu nên chúc phước lầm cho Gia-cốp thay vì cho Ê-sau. Nếu tính toán tuổi tác của Y-sác và Gia-cốp, chúng ta sẽ thấy Y-sác sống 43 năm trong sự mù lòa và không thấy ông làm gì cho Chúa trước khi chết. Bạn thích sống như vậy không?
Gia-cốp cũng mù quáng mắt vật lí, nhưng không mù về mắt tâm linh và tâm trí còn minh mẫn khi chúc phước chính xác cho 12 con trai và 2 cháu nội. Mắt bề trong của ông rất sáng suốt (Sáng thế ký 48:10).
Cư dân của Sô-đôm bị Chúa phạt mù lòa vào ngày trước sự hủy diệt (Sáng thế ký 19).
Thời gian trước khi kết thúc chế độ thần quyền trên dân Chúa qua chức thượng tế, chúng ta thấy cụ già Hê-li cũng mù lòa (1 Sa-mu-ên 3: 2). Ông không nhận ra sự ác ý của hai con trai mình một cách đúng đắn. Lúc đầu ông cũng chậm hiểu rằng Chúa khởi sự phán với Sa-mu-ên và không còn phán trực tiếp với ông nữa. Ông, một tôi tớ già nua của Chúa, đã qua quá trình hầu việc Ngài nhiều năm, nay bị Chúa gạt sang một bên, và trở nên mù lòa thuộc linh! Thảm thay!
Sam sôn là thẩm phán cuối cùng. Vào cuối đời, đôi mắt của ông bị kẻ thù móc đi vì ông đã phạm tội rất nhiều (Thẩm phán 16:21).
Vị vua cuối cùng của Giu-đa, Sê-đê-kia, cũng bị móc mắt. Điều cuối cùng mà ông không được nhìn thấy trên trái đất này là kẻ thù giết hại các con trai của mình (2 Vua 25: 7). Sê-đê-kia bị lưu đày sang Ba-by-lôn, bị cầm tù, cũng không hề thấy đất nước ấy, cho đến ngày qua đời.
Y-sơ-ra-ên đã mù quáng đối với những trách nhiệm và những câu chuyện mù quáng của họ rất dài dòng (Rôma 11:25). Tuyển dân đó chỉ có thể còn trông đợi sự phán xét, mặc dù Đức Chúa Trời luôn giữ một dân sót theo sự lựa chọn của lòng thương xót Ngài.
Giai đoạn cuối cùng của Cơ Đốc giáo, được cho là thời kì hội thánh Lao-đi-xê (Khải 3:17), có đặc tính nổi bật là mù lòa. Họ nghĩ rằng mình tuyệt vời, nhưng họ rất khốn khổ, nghèo nàn và mù quáng thuộc linh. Vì mù nên họ bỏ qua lời kinh thánh mà tuân theo lời của giáo chủ. Vì đui, nên họ gia công củng cổ thẩm quyền độc tôn của đảng ni cô la trong hội thánh mà không hay biết. Mù lòa trông gà hóa quốc—nhiều tập thể dân Chúa coi hệ thống tôn giáo mới, có tri thức kinh thánh cao, là Thân Thể của Đấng Christ. Đáng tiếc!
Làm thế nào chúng ta có thể được cứu khỏi mù lòa? Làm thế nào chúng ta có thể ngăn chặn tình trạng khủng khiếp này vào cuối đời mình? Sứ đồ Phi-e-rơ dạy: hãy “thêm cho đức tin mình đức hạnh, cho đức hạnh tri thức,  cho tri thức tiết chế, cho tiết chế nhẫn nại, cho nhẫn nại kỉnh kiền,  cho kỉnh kiền tình kính mến anh em, cho tình kính mến anh em lòng thương yêu.  Vì nếu các điều đó có đủ trong anh em và thêm lên nữa, ắt khiến anh em không đến đỗi ở dưng hoặc không kết quả đối với sự thông biết Chúa chúng ta là Jêsus Christ đâu.  Vì ai không có những điều đó thì đui mù, chỉ thấy gần, đã quên hẳn sự tẩy sạch tội cũ của mình”.
Tiếp nhận Chúa là bước đầu của đức tin, sau đó nhờ ân điển Chúa, chúng ta xin Ngài gia thêm cho chúng ta các bước đức hạnh, tri thức thuộc linh, tiết chế, nhẫn nại, kỉnh kiền, yêu mến anh em và thương yêu Đức Chúa Trời. Ai đạt được các bước đó sẽ không bị cận thị và mù lòa thuộc linh lúc về già. (2 Phi-e-rơ 1: 5-8).