Thứ Hai, 17 tháng 9, 2018

Đường Lối Của Đức Chúa Trời-



Xuất hành 33: 18-23 “Môi-se thưa rằng: Tôi xin Ngài cho tôi xem sự vinh hiển của Ngài!  Đức Giê-hô-va phán rằng: Ta sẽ làm cho các sự nhân từ ta phát ra trước mặt ngươi; ta hô danh Giê-hô-va trước mặt ngươi; làm ơn cho ai ta muốn làm ơn, và thương xót ai ta muốn thương xót.  Ngài lại phán rằng: Ngươi sẽ chẳng thấy được mặt ta, vì không ai thấy mặt ta mà còn sống.  Đức Giê-hô-va lại phán: Đây có một chỗ gần ta, ngươi hãy đứng trên hòn đá;  khi sự vinh hiển ta đi ngang qua, ta sẽ để ngươi trong bộng đá, lấy tay ta che ngươi, cho đến chừng nào ta đã đi qua rồi.  Ta sẽ rút tay lại, và ngươi thấy phía sau ta; nhưng thấy mặt ta chẳng được”.
Thi thiên 42: 6 “Đức Chúa Trời tôi ôi! Linh hồn tôi bị sờn ngã trong mình tôi;
Nên từ xứ Giô-đanh, Từ núi Hẹt-môn, và từ gò Mít-sê-a, tôi nhớ đến Chúa”.
Martin Luther đã từng nói "những đường lối của Đức Chúa Trời giống như một cuốn sách chữ Hê-bơ-rơ mà chỉ có thể được đọc từ phía sau ra phía trước". Và điều đó cũng thường tương ứng với trải nghiệm của chúng ta. Khi chúng ta gặp rắc rối, chúng ta thường không hiểu ý nghĩa. Nhưng biết bao nhiêu lần chúng ta suy nghĩ và  nhìn lại, chúng at chợt hiểu: "Vâng, Chúa đã làm điều đó đúng và tốt cho tôi."
Khi Môi-se cầu xin với Đức Chúa Trời , "xin Ngài cho tôi xem sự vinh hiển của Ngài!" Đức Chúa Trời cho phép ông nhìn thấy Ngài từ “phía sau" khi vinh quang của Ngài đã đi qua (Xuất 33: 18-23). Ông H.L Heijkoop viết: "Liệu một người có thể hiểu được sự khôn ngoan tuyệt vời của Đức Chúa Trời và những phương cách tuyệt diệu của Đức Chúa Trời trước khi Đức Chúa Trời đã qua rồi không? Không, điều đó không thể được. ... Người ta không thể hiểu được con đường của Đức Chúa Trời mà Ngài đã đi qua. Nhưng khi Ngài đã đi qua trên con đường của mình rồi,  và bạn thấy nó bằng đôi mắt, thế thì bạn chỉ có thể ngạc nhiên và ngưỡng mộ vinh quang của con đường này mà thôi".
Chúng ta có muốn tin tưởng cách mới mẻ rằng Đức Chúa Trời sẽ bày tỏ cho chúng ta thấy vinh quang của những đường lối của Ngài có với chúng ta, ngay cả khi những lối đi ấy không có ý nghĩa gì với chúng ta ngày nay chăng? Hãy đồng thanh với các thầy tế lễ, "Đức Chúa Trời tôi ôi! Linh hồn tôi bị sờn ngã trong mình tôi; Nên từ xứ Giô-đanh, Từ núi Hẹt-môn, và từ gò Mít-sê-a, tôi nhớ đến Chúa " (Thi thiên 42: 6)?