Từ sau cuộc cải chánh giáo hội, các học
giả Kinh thánh vẫn luôn tranh luận để kết luận chủ đề chính của Kinh thánh là
gì. Người thì nói Kinh thánh chép về câu chuyện cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Người
khác bảo Kinh thánh là cuốn sách đạo đức, là áng văn chương tuyệt mỹ chép nhiều
câu châm ngôn hay ho. Số người khác cho rằng kinh thánh là sách tiên tri, sách
đạo đức học, sách lịch sử, hay sách khoa học gì đó, vì rằng những phát minh,
khám phá của khoa học vẫn đi sau các tuyên bố về mặt khoa học từ Kinh thánh.
Trường phái khác lại cho rằng Kinh thánh là câu chuyện tình thần thượng giữa Đức
Chúa Trời và loài người. Người Do thái cho rằng Kinh thánh chủ yếu chép về luật
pháp.
Hôm nay tôi lấy một chủ đề “Ân điển
và luật pháp trong kế hoạch đời đời của Đức Chúa Trời” để bàn bạc
cùng các bạn:
Tôi không amen với một số người thay
đổi chữ “luật pháp” (law) trong kinh thánh thành chữ “kinh luật”. Epheso 2:
15 chép, “nhờ ở trong xác thịt Ngài mà
Ngài đã bãi bỏ sự thù nghịch, là luật pháp bằng điều răn và giới mạng
(ordinaces)”. Chữ “Luật pháp” theo tiếng Hê-bơ-rơ là Torah, được chép 216 lần
trong Cựu ước; chữ nomos (luật pháp) trong Tân ước xuất hiện 195 lần; còn hai
chữ “điều răn” và “giới mạng” cũng chép khá nhiều lần. Điều răn ám chỉ 10 điều
răn, giới mạng là các luật lệ phụ thuộc. Tất cả gọi chung là luật pháp. Thí dụ
Xuất hành chương 21 đến 23 chép về các giới mạng (ordinaces) bổ túc cho 10 điều
răn. Nhưng tất cả cũng gồm chung trong luật pháp (Torah) của Đức Chúa Trời.
Học giả người Do thái, Aaron Chouravong, nghĩ rằng trái cây thực sự
mà Adam và Eve đã ăn là quả lựu, vì cớ
nó có 613 hạt và bộ Luật pháp cũng bao gồm 613 mệnh lệnh trong Cựu Ước (bao gồm
cả mười điều răn).
1. Bản chất của luật pháp Đức
Chúa Trời
Rô-ma 7:12, 14 chép, “luật pháp là
thánh, điều răn cũng là thánh, công nghĩa và lương thiện.- chúng
ta biết luật pháp là thuộc linh; nhưng tôi lại thuộc xác thịt, bị bán cho tội lỗi”.
Bản chất của luật pháp của Đức Chúa
Trời là thánh khiết, công nghĩa, lương thiện và thuộc linh. Một người cha đặt
qui luật cho gia đình mình, các qui luật đó nói lên con người của người cha thuộc
loại người gì. Luật pháp của một quốc gia phản ánh tình trạng đạo đức cấp lãnh
đạo của quốc gia đó. Luật pháp của Đức Chúa Trời minh họa bản chất và thân vị của
Ngài. Luật pháp, nhất là 10 điều răn như là chân dung, như lời chứng chân xác của
Ngài. Luật pháp của Đức Chúa Trời bày tỏ các thuộc tính của Ngài. Nó cũng là sự
biểu hiện, sự khải thị về Ngài cho dân chúng. Mười điều răn là một phần của luật
pháp Đức Chúa Trời, phô bày Ngài là Đấng yêu thương, sáng láng, thánh khiết,
công nghĩa. Chúa còn là Đức Chúa Trời độc tôn, duy nhất, rất
ghen tuông thuộc linh.
2. Ân điển là gì?
Ân điển hay ân sủng là Đức
Chúa Trời làm thay thế mọi sự cho bạn. Ân điển là Đức Chúa Trời trong Đấng
Christ là phần hưởng cho bạn vui hưởng, chiếm hữu, kinh nghiệm. Còn luật pháp
là gì? Luật pháp là những gì Đức Chúa Trời đòi hỏi con người thi hành, tuân thủ.
Trước khi ban hành bộ luật pháp thần
thượng cho con người, Đức Chúa Trời ban lời hứa chứa đựng ân điển của Ngài cho
họ. Từ ban đầu Chúa hứa, “Ta sẽ làm cho mầy (Satan) cùng người nữ, dòng dõi mầy
(Antichrist) cùng dòng dõi người nữ (Jesus Christ) nghịch thù nhau. Người sẽ
giày đạp đầu mầy, còn mầy sẽ cắn gót chân người” (Sáng 3:15). Dòng dõi người nữ
là Chúa Jesus. Khoảng 2000 năm sau, là chừng 500 năm trước khi ban hành luật
pháp, Chúa hứa lần nữa cùng Abraham, “Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn; Ta sẽ
ban phước cho ngươi, cùng làm nổi danh ngươi, và ngươi sẽ thành một nguồn phước.
Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước ngươi, rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi; và
các chi tộc nơi thế giới sẽ nhờ ngươi mà được phước.” (Sáng 12:2-3). Ân phước Đức
Chúa Trời hứa cho Abraham, theo Galati 3:14 giải nghĩa thì đó là Đức Thánh Linh
từ Chúa Jesus phục sinh ban xuống cho người tin. Phao lô nói, “hầu cho hạnh phước
của Áp-ra-ham nhờ Christ Jêsus mà giáng trên dân Ngoại bang, để chúng ta cậy đức
tin mà nhận lãnh Đấng đã hứa là Thánh Linh”.
Ý định nguyên thủy của Đức Chúa Trời
là ban ân điển, hồng ân, gói ghém trong lời hứa của Ngài cho con người. Ngài
không có ý định ban luật pháp nghiêm khắc.
Dòng dõi người nữ là Chúa Jesus. Chúa
Jesus đã bị con rắn cắn gót chơn. Ngài đã chết trên thập tự giá như A-đam sau
cùng. Ngài đã phục sinh và trở nên Linh ban sự sống- “A-đam sau hết lại nên Linh
ban sự sống” (1 Cor. 15:45). Đức Linh nầy là ân phước mà Đức Chúa Trời đã hứa
ban cho các dân tộc qua dòng dõi Abraham (Jesus Christ).
3. Tại Sao Đức Chúa Trời ban
hành luật pháp
Ân điển mà Đức Chúa Trời dự định ban
cho con người là dòng dõi người nữ, cũng là ân phước hứa cùng Abraham, là Thánh
Linh. Nhưng tại sao 430 năm sau đó, Ngài lại ban luật pháp?
Phao-lô cho biết ân điển không chỉ bắt
đầu từ thời đại Tân ước. Khi đọc Galati chúng ta nhận thấy lời hứa được ban cho
vào khi Đức Chúa Trời kêu gọi Abraham. Nói cách khác Đức Chúa Trời rao giảng
phúc âm cho Abraham và bảo ông trông đợi Đấng Christ mà qua Ngài ơn phước sẽ đến
trên khắp thế giới. Vào thời điểm Đức Chúa Trời ban ân điển cho Abraham, thì luật
pháp chưa có. Thơ Galati nói với chúng ta một cách rõ ràng rằng Đức
Chúa Trời không ban luật pháp cho Abraham, mà ban cho lời hứa, tức là phúc âm,
“Kinh Thánh cũng thấy trước rằng Đức Chúa Trời sẽ xưng dân Ngoại bang là công
nghĩa bởi đức tin, nên trước đã giảng Tin Lành cho Áp-ra-ham rằng: “Muôn dân đều
sẽ nhờ ngươi mà được phước.” (3:8). Trong Galati, Phao-lô nói rằng phúc âm của
chúng ta dựa trên phúc âm của Abraham và ân điển của chúng ta dựa trên ân điển
mà Abraham tiếp nhận được. Lời hứa chúng ta nhận được căn cứ vào lời hứa được
ban cho Abraham, và Đấng Christ chúng ta nhận được là chính dòng giống của
Abraham. Ngài là người Israel –“Ấy vậy, ai có đức tin thì nấy được phước với
người có lòng tin là Áp-ra-ham” (3:9).
Thế thì tại sao chúng ta cần có luật
pháp? Phao lô nói rằng, “Vậy thì luật pháp để làm chi? Luật pháp đã được thêm vào
(to be added) vì có sự quá phạm” (Ga 3:19).
Sau khi sa ngã, con loài người được cấu
tạo thành tội nhân hư hoại bên trong. Nhưng họ không thấy bản chất mình là gì,
cũng không nhìn nhận sự hư hoại di truyền của mình, cho nên họ không thấy cần
nhận ân điển là Chúa Jesus. Do đó Đức Chúa Trời ban cho con người luật pháp, rồi
đòi hỏi họ tuân theo, hầu họ bị thất bại và bị vạch trần. Chúa ban luật pháp cho
họ để họ vi phạm và ngậm miệng nhận mình là tội nhân hư hỏng, hầu họ tìm kiếm
ân điển.
Tại núi Sinai, dân Israel tuyên bố họ
sẽ tuân thủ luật pháp, nhưng lịch sử sa bại và vong quốc của Israel suốt hai
mươi sáu thế kỷ qua—từ năm 606 T.C đến ngày nay- là một minh họa chứng tỏ con
loài người đã vi phạm luật pháp của Đức Chúa Trời không thôi. Điều đáng tiếc là
ngày nay còn nhiều con dân Chúa không hiểu kế hoạch đời đời của Đức Chúa Trời,
nên vẫn cỗ xúy người ta vâng giữ luật pháp để xưng nghĩa cho mình. Họ bỏ qua ân
điển, họ chưa thấy con người của họ bất năng như thế nào trước sự
đòi hỏi gắt gao của luật pháp.
4. Tiếp nhận ân điển
Chúa rao phúc âm về ân điển, về giao
ước mới cho Abraham 2000 năm trước khi loài người tội lỗi thực sự tiếp được ân
đển vào chính mình—tức là sau khi Chúa Jesus sống lại.
Trong thời Cựu ước, dân Chúa không tiếp
nhận ân điển vào trong mình, Linh Đức Chúa Trời chỉ hạn chế ngự trên một thiểu
số như vua, thầy tế tễ, tiên tri, và các thánh đồ kỉnh kiền. Khi ấy lời hứa về
sự cứu rỗi, sự tha thứ các tội lỗi chưa có hiệu lực thì làm sao dân chúa dám đến
gần Đức Chúa Trời? Lửa thánh khiết từ Đức Chúa Trời sẵn sàng quét sạch tội nhân
nào dám đến gần Ngài. Nhưng qua đền tạm và mọi lễ nghi, mọi của lễ, dân cựu ước
như đã được tha thứ trước, dù Chúa Jesus chưa chịu chết thay thế. Đền tạm và
các của lễ cũng là các hình bóng đa điện về Chúa Jesus. Ai nhờ các của lễ và đền
tạm thì như là đã nhận ân điển, sẽ được đến gần Đức Chúa Trời.
Vào thời Tân ước, sứ đồ Giăng nói, “Ngày
chót, là ngày trọng thể trong kỳ lễ, Jêsus đứng lên kêu rằng: “Nếu người nào
khát, hãy đến cùng ta mà uống. Kẻ nào
tin ta thì các sông nước hằng sống sẽ chảy từ trong lòng người ấy, y như Kinh
thánh đã chép vậy.” Ngài phán điều đó chỉ về Thánh Linh mà kẻ tin Ngài sẽ nhận
lãnh; bởi bấy giờ Thánh Linh chưa ban xuống, vì Jêsus chưa được vinh hóa”
(Giăng 7:37-39). Bản King James dịch câu “chưa ban xuống“ là “chưa có”, vì các
môn đồ đầu tiên không tiếp nhận Jesus vật lý được. Họ chỉ nhận Linh Jesus
Christ phục sinh.
Khi phục sinh, Chúa Jesus được vinh
hóa. Ngay tối hôm đó, Ngài hà hơi trên các môn đồ và bảo họ “hãy tiếp nhận
Thánh Linh” (Hơi thở thánh khiết)- Giăng 20: 22. Linh của Chúa là ân phước Đức
Chúa Trời đã hứa cho Abraham, là ân điển. Chúa Jesus đã làm trọn mọi đòi hỏi của
luật pháp thay cho con người, nên họ nhận được ân điển.
5. Chết dưới luật pháp của Đức
Chúa Trời:
Trong thời cựu ước, những
ai nhận biết cách sâu xa về các tội lỗi của mình, đó là những người đã chịu chết
dưới luật pháp. David cầu nguyện, “Đức Chúa Trời ôi! Xin hãy thương xót tôi tùy
lòng nhân từ của Chúa; Xin hãy xóa các sự vi phạm tôi theo sự từ bi rất lớn của
Chúa. Xin hãy rửa tôi cho sạch hết mọi gian ác, Và làm tôi được thanh khiết về
tội lỗi tôi. Vì tôi nhận biết các sự vi phạm tôi, Tội lỗi tôi hằng ở trước mặt
tôi” (Thi 51).—E-xơ-ra cầu nguyện, “Ồ, Đức Chúa Trời tôi! Tôi hổ ngươi thẹn mặt,
chẳng dám ngước mặt lên Ngài, là Đức Chúa Trời tôi; vì gian ác chúng tôi đã
thêm nhiều quá đầu chúng tôi, và tội chúng tôi cao lớn tận trời. Từ ngày tổ phụ
chúng tôi cho đến ngày nay, chúng tôi đã cực cùng phạm tội” (Exra 9)—Đa-ni-ên
thưa với Chúa, “chúng tôi đã phạm tội, làm sự trái ngược, ăn ở hung dữ, chúng
tôi đã bội nghịch và đã xây bỏ các giềng mối và lệ luật của Ngài” (Đa 9).
Anh em có cúi đầu, nhìn nhận
và thú nhận như vậy về mình với Chúa chưa? Anh em đã chết chưa?
Tôi xin nêu ra vài người
trong Tân ước đã chịu chết dưới luật pháp như:- Phao-lô. Ông nói, “vì nếu luật
pháp không nói: "Ngươi chớ tham dục” (điều răn thứ 10 ), thì tôi không biết
sự tham dục là gì. Song tội lỗi đã nhơn dịp bởi điều răn mà gây nên đủ thứ tham
dục trong tôi; vì không có luật pháp thì tội lỗi đã chết rồi. Trước
kia tôi không có luật pháp mà tôi sống, nhưng khi điều răn đến thì tội lỗi lại
sống, còn tôi thì chết.” (Rô. 7:7- 9). Phao-lô nhìn nhận mình là con người tham
dục, đã chết rồi. Về sau ông nói, “tham lam là sự thờ hình tượng”, (Colose
3:5).
Vào khoảng năm 59 S.C ông
nói mình là sứ đồ đi sau các anh em khác (I Cor. 4:9), đến khoảng năm 64 S.C.
Phao-lô nói ông là một thánh đồ nhỏ nhất (Epheso 3: 8) rồi chừng vài năm trước
khi qua đời, khoảng năm 65 S.C., ông nói “Christ Jêsus đã đến trong thế giới để
cứu các kẻ có tội, ấy là lời đáng tin đáng nhận mọi bề, trong số đó ta là tội đồ
đầu nhất” (1 Tim 1:15). Bản King James dịch, “to save sinners; of whom I am
chief”. Điều ngạc nhiên là Phao-lô nói “tôi đang là đầu lĩnh các tội nhân”. Thường
thường chúng ta làm chứng ngược lại: tôi vốn là tội nhân, ít năm sau, chúng ta
nói : tôi là thánh đồ nhỏ bé; cuối cùng sẽ nói: tôi là sứ đồ hay mục sư chi chi
đó. Gia cơ 1:22-15 nói Lời Chúa là luật pháp, như gương soi sẽ vạch trần chân
tướng chúng ta từ từ cho chúng ta thấy. Nên trước khi chết, tức là sau 30 năm
chức vụ hầu việc Chúa, Phao lô cảm nhận ông vẫn đang là tội nhân, có thể sa ngã
qua phía thế giới Satan bất cứ lúc nào. Bạn có càng lúc thấy rõ mình là gì
không? Ánh sáng từ Chúa sẽ hạ bệ và giết chúng ta như vậy hầu chúng ta tiếp nhận
ân điển càng hơn nữa.
Trong Kinh Tân ước, Chúa gia
cấp luật pháp Cựu ước lên một cấp siêu việt, làm cho chúng ta càng bất năng
tuân thủ. Bài giảng trên núi trong Mathio 5:-7:, là hiến pháp của vương quốc Đức
Chúa Trời. Chúa Jesus nói, “Các ngươi đã nghe phán rằng: 'Chớ phạm tội gian
dâm.' Song ta nói cùng các ngươi, hễ ai ngó đàn bà mà động tình ham muốn, thì
trong lòng đã phạm tội gian dâm cùng người rồi” (5:27-28). Câu “Nghe phán rằng”
là lời của luật pháp Cựu ước, còn câu “song Ta nói” là luật Tân ước do Chúa ban
hành. Dân Chúa có thể tránh được tội ngoại tình cụ
thể, nhưng rất khó thoát khỏi tội ngoại tình trong tư tưởng, phải không bạn?
Lời Phao-lô trong 1
Co-rinh-tô 13: 4-7, “Tình thương yêu hay kiên nhẫn và nhân từ; tình thương yêu
chẳng ganh ghét; tình thương yêu chẳng khoe mình, chẳng lên mặt, chẳng ở phi lễ,
chẳng tìm tư lợi, chẳng nhạy giận, chẳng niệm ác, chẳng vui về sự bất nghĩa, nhưng vui về lẽ thật.
Tình thương yêu bao dung mọi sự, tin mọi sự, hi vọng mọi sự, nhẫn nại mọi sự”.
Tôi cảm thấy những câu nầy, như tia quang tuyến X thuộc linh, thần thượng soi
thấy tâm can, và vạch trần mỗi chúng ta. Bạn thực hành nỗi các đòi hỏi của luật
yêu thương ở đây không? Nếu lòng bạn chân thành mở ra trước mặt Chúa thì ánh
sáng từ Matio 5-7 và 1 Cor 13, là tân luật pháp, cũng đã giết bạn chết rồi.
Kết luận:
Theo kế hoạch đời đời, Đức
Chúa Trời muốn ban cấp Con Ngài, Jesus Christ, cho chúng ta vui hưởng, chiếm hữu
hầu chúng ta trở thành các con của Đức Chúa Trời, rồi xây dựng hội thánh, Thân
Thể Đấng Christ và cuối cùng đi đến thành thánh Jerusalem mới. Nhưng con người
đã bị thần đời nầy làm đui mù tâm tư, không thấy mình là tội nhân hư hoại và không
cần tiếp nhận Chúa Jesus. Lịch sử 2600 năm vong quốc của dân Israel là một thị
trợ mà Đức Chúa Trời vẫn đang dùng để cho nhân loại thấy rằng bản chất loài người
đã hư hoại đến cực điểm.
Nhưng các bạn ơi, các bạn
có thật sự thấy mình hư hỏng đến mức như vậy chưa? Dù các bạn đã tiếp nhận Chúa
rồi, nhưng ngày nay các bạn có thực sự cần Linh ban sự sống của Chúa Jesus càng
lúc càng dẫy đầy và kết tinh, thành hình trong mình chăng, vì tình trạng hư hoại
vẫn còn ở trong chúng ta như Phao-lô nói ở 1 Tim. 15 đó?
Chúng ta cảm tạ Đức Chúa
Trời vì Ngài đã ban cho 613 điều luật trong Cựu ước, và bộ luật cao cấp trong
Tân ước là bài giảng trên núi của Chúa, và lời dạy dỗ của các sứ đồ trong Tân ước
cho chúng ta. Chắc chắn chúng sẽ phát ánh sáng, đánh hạ, giết chết những ai
khiêm ti, hạ mình, hầu người đó sẽ tiếp nhận được ân điển càng dư dật của Đức
Chúa Trời. (Cho dù có nhiều điều luật lễ nghi không áp dụng cho hội thánh Tân ước
trong số 613 điều luật Cứu ước).
Phao-lô nói “Vả, luật pháp
đã xen vào, hầu cho sự quá phạm thêm lên; nhưng nơi nào tội lỗi đã thêm lên,
thì ân điển lại càng dư dật muôn phần hơn, hầu cho như tội lỗi đã nhơn sự chết
mà làm vua thể nào, thì ân điển cũng phải nhơn sự công nghĩa mà làm vua thể ấy,
để dẫn đến sự sống đời đời bởi Jêsus Christ, Chúa chúng ta” (Rô 5:20-21).
Các sự vi phạm chắc chắn sẽ
gia tăng trong sự nhận thức thuộc linh của những người được Đức Linh Linh mặc
khải cho họ thấy chính con người của họ là gì và như thế nào. Đó là những người
khiêm nhường, phủ phục như Exora, Đa-ni-ên, Phao-lô, họ sẽ nhận ân điển gia bội
của Đức Chúa Trời. “Đức Chúa Trời chống trả kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ân điển cho
kẻ khiêm nhường” (1 Phiero 5:5). Điều gì luật pháp đòi hỏi, ân điển sẽ thỏa đáp
thay cho chúng ta khi chúng ta cần đến ân điển.
Minh Khải