“Na-ô-mi có một người bà con bên chồng, người có quyền thế và giàu,
về họ hàng Ê-li-mê-léc; tên người là Bô-ô.
Ru-tơ, người Mô-áp, thưa cùng Na-ô-mi rằng: Xin để cho con đi ra ngoài ruộng, đặng mót gié lúa theo sau kẻ sẵn lòng cho con mót. Na-ô-mi đáp: Hỡi con, hãy đi đi” (Ru 2:1-2).
Ru-tơ, người Mô-áp, thưa cùng Na-ô-mi rằng: Xin để cho con đi ra ngoài ruộng, đặng mót gié lúa theo sau kẻ sẵn lòng cho con mót. Na-ô-mi đáp: Hỡi con, hãy đi đi” (Ru 2:1-2).
-
Khi chúng ta tiếp
nhận và tin sách Ru tơ là một phần của Lời được Đức Chúa Trời hà hơi, chúng ta
thấy những vẻ đẹp cộng thêm mà tâm trí con người không thể nhìn thấu. Nói theo cách
minh hoạ, đó là sự tiết lộ về câu chuyện của sự cúu chuộc. Qua Bô ô, người cứu
chuộc- bà con, Ru tơ, một người khách lạ, được đem vào gia đình của Đức Chúa Trời
và được nhìn nhận như một người thuộc trong dân tộc giao ước. Là bà cố của vua Đa-vtt, bà có địa vị mình trong dòng gia tộc của Chúa Jesus Christ chúng ta
(Mathio 1:5-6). Theo sự sinh đẻ thiên nhiên, người dân Mô áp không được vào hội
chúng của Chúa cho đến đời thứ mười (Phục 23:3). Bởi ân điển, Ru tơ tìm được địa
vị vinh dự giữa vòng các bà mẹ của Israel.
Đức Jehovah đã tạo
ra sự dự bị đặc biệt cho “người nghèo và khách lạ” (Lê. 19:9,10). Bằng cách hạ
bà xuống để dành sẵn cho bà sự dự bị đó, Ru tơ đã thu hút sự chú ý của Bô ô, và
đến nỗi câu chuyện tình đáng yêu nầy trong kinh thánh đã đến sự kết thúc hạnh
phước”.
“Khi các ngươi gặt
lúa trong xứ mình, chớ có gặt đến cuối đầu đồng, và chớ mót lại những bông còn
sót; 10 các ngươi chớ cằn mót nho mình, đừng
nhặt những trái rớt rồi, hãy để cho mấy người nghèo và kẻ khách: Ta là
Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi” (Lê. 19:9-10).
-
Du dương thay là hai tiếng “ân điển”,
Quá ngọt ngào nơi tai của chính tôi,
Tiếng vọng thiên đàng còn vang miên viễn,
Các dân mặt đất lắng nghe liên hồi.
Xin ân điển Ngài trong tôi cảm thúc,
Sức mạnh cõi lòng tôi nay mở ra,
Hướng về Ngài tâm tôi nay ao ước,
Cả đời tôi hiến dâng Chúa sâu xa.