Có hai cuốn sách Tân Ước bàn cách đặc biệt về luật pháp: là La Mã và
Ga-la-ti. Sách La Mã là một sự giải thích, còn
Galati thì tranh luận. Ở Rô-ma Phaolô giới thiệu các chủ đề và nêu ra một số
tuyên bố tích cực. Trong Ga-la-ti ông bàn về chủ đề đã được giới thiệu rồi (các tín hữu Ga-la-ti
đã bị đảng cắt bì gây ảnh hưởng). Ông bàn về chủ đề pháp luật theo cách tranh
luận để sửa sai một điều kiện hiện có.
Trong Ga-la-ti Paul nêu ra một số
báo cáo rất mạnh mẽ về mức độ nghiêm trọng
khi phục dưới pháp luật. Ví dụ, ông nói, "Anh chị em nào muốn được
tuyên xưng công chính bởi Kinh Luật thì bị đoạn tuyệt với Chúa Cứu Thế, mất ân
sủng" (5: 4). Các tín hữu Ga-la-ti đã sa bại như con mồi ngoan ngoản đối với
việc tuân thủ luật pháp, nhưng chúng ta không kém gì họ khi có khuynh hướng làm
theo luật pháp như vậy. Nhiều Cơ Đốc
nhân không thấy ách nô lệ của họ đối với luật pháp vì họ thấy pháp luật chỉ là
một tiêu chuẩn sống. Nếu họ không bao giờ nhìn thấy ách nô lệ của luật pháp, họ
sẽ không bao giờ thấy sự tự do có trong Đấng Christ.
Luật pháp không chỉ là một tiêu
chuẩn; nó là một tiêu chuẩn cố định. Khi chúng ta còn trẻ, giáo viên thể dục của
chúng ta nâng lên hoặc hạ xà ngang xuống cho cho việc nhảy cao theo tuổi và khả
năng của chúng ta. Các tiêu chuẩn này không cố định; nó đã được điều chỉnh. Có chỗ
cho người phát triển, và chỗ cho người thiếu phát triển. Tuy nhiên, tiêu chuẩn
của luật pháp thì cố định. Một mặt, nó không có nhượng bộ, dù nơi đó có sự thiếu
phát triển. Mặt khác, nó không dành chỗ cho sự phát triển vượt quá một điểm nhất
định. Thậm chí nếu một người nào đó trong thời Cựu Ước đã cố gắng để đạt được tiêu
chuẩn do pháp luật xác định, ( nhưng tiêu chuẩn như vậy có thể đã không đạt được),
bởi vì tính cố định của pháp luật ngăn cản tất cả các khả năng tiến xa hơn điểm
nhất định. Bởi vì tiêu chuẩn của luật pháp là cố định, chấp hành pháp luật là bị
ràng buộc vào ách nô lệ. Vào giai đoạn đầu trong đời sống Cơ Đốc nhân của chúng
ta, chúng ta có thể cảm thấy rằng tiêu chuẩn pháp luật là quá cao, nhưng ở giai
đoạn sau này chúng ta sẽ cảm thấy rằng nó là quá thấp.
Chúa chúng ta nói, "Các
ngươi đã nghe phán cho người xưa rằng: ….Song ta nói cùng các ngươi" (Matt
5: 21-22.). Luật pháp là gì? Đó là những gì Chúa đã nói trong quá khứ. Sự sống là gi? Đó là những gì Chúa nói ngày hôm
nay. Ách nô lệ của pháp luật là gì? Nó gắn bó với một tiêu chuẩn của quá khứ. Tự
do khỏi luật pháp là gì? Từ một quan điểm tiêu cực, đó là sự giải phóng khỏi bất
kỳ tiêu chuẩn cố định nào do lời nói quá khứ của Chúa ấn định. Từ một quan điểm
tích cực, đó là sự tự do bước theo lời nói hiện tại của Chúa. Sự hướng dẫn của Đức
Thánh Linh là sự tự do của chúng ta trong Đấng Christ. Ngay khi chúng ta xác định
một tiêu chuẩn sống theo một mệnh lệnh của Chúa trong quá khứ, chúng ta ở dưới
ách nô lệ của pháp luật rồi. Sự lãnh đạo của Thánh Linh là tuyệt đối cập nhật; việc
đó luôn luôn sống động và mới mẻ. Bất kỳ mệnh lệnh nào đó không phải là một lệnh
hiện hữu của Chúa thì không ở trong sự sống. Làm cho lời nói của Chúa ngày hôm
qua thành tiêu chuẩn cho ngày hôm nay sẽ
sinh ra ách nô lệ và sự chết.
Ngay sau khi chúng ta xác định một tiêu chuẩn của
cuộc sống và thiết lập các quy tắc và các quy định, sự tự do của Đức Thánh Linh đã biến mất.
Luật pháp, khi được xác định, không dự bị cho sự tăng trưởng vượt quá một điểm
nhất định. Ngay thời điểm chúng ta chấp nhận bất kỳ lệnh nào của Chúa như một
tiêu chuẩn cho bất kỳ thời điểm khác khi nó được đưa ra, chúng ta hạn chế sự tăng
trưởng. Sự sống trong Đấng Christ luôn tiến bộ, và không giống như các tiêu chuẩn
của pháp luật, các tiêu chuẩn của sự sống luôn luôn chịu phục sự sửa đổi và điều
chỉnh.
Luật pháp là gì? Đó là những gì đã nói với
người xưa, và người xưa không chỉ là những người chúng ta đọc đến trong Kinh Thánh. Có một người nghe một nhận xét như thế này: "vấn đề đó
đã được giải quyết trong ngày của Ông J.N. Darby." Darby là một "người
xưa". "Bạn" và "tôi" của thời quá khứ cũng là những
"người xưa". Ngay cả "bạn" và "tôi" của ngày hôm
qua cũng là "người xưa". Nếu tôi làm những gì tôi đã làm cách đây một
tháng, vì Chúa hướng dẫn tôi làm như vậy ngày hôm nay, đây là sự sống. Nhưng nếu
tôi làm những gì tôi đã làm cách đây một tháng vì Ngài đã dẫn tôi làm như vậy một
tháng trước đây, đó là luật pháp. Luật pháp có thể là một ngày tuổi, một tuần
tuổi, một tháng tuổi, hoặc thậm chí hàng thế kỷ tuổi; nhưng dẫn dắt của Thánh
Linh không bao giờ có thể là hai mươi bốn giờ tuổi. Nếu chúng ta hành động theo
những gì đã được chứng minh là đúng của ngày hôm qua, chúng ta đang ở trong ách
nô lệ đối với pháp luật; chúng ta đã mất sự tự do của Đức Thánh Linh. Nhiều Cơ
Đốc nhân nghĩ rằng tự do trong Đấng Christ là sự tự do để hành động. Không! Đó
là sự tự do để tăng trưởng. Khi chúng ta được giải phóng khỏi các tiêu chuẩn cố
định của pháp luật, chúng ta được tự do để tăng trưởng và sự tăng trưởng của
chúng ta sẽ không dừng lại.
"Các ngươi đã nghe phán cho
người xưa rằng:… Song ta nói cùng các
ngươi.." (Matt 5: 21-22.). Những lời này không chỉ áp dụng cho người nghe
bài giảng trên núi; chúng cũng áp dụng cho tất cả chúng ta nữa. Chúng không chỉ
là một tuyên bố được đưa ra trong tiến trình bài giảng; chúng là một nguyên tắc
cho tất cả mọi thời kì. "Các ngươi đã nghe phán cho người xưa rằng"
-cái này là luật pháp. "Song ta nói cùng các ngươi" -đây là sự sống. Sự
tự do trong Đấng Christ có nghĩa là Chúa tự do thiết lập một tiêu chuẩn nếp sống
mới vào bất cứ lúc nào, và chúng ta được tự do sống phù hợp với một tiêu chuẩn
mới vào bất cứ lúc nào.
Sự tự do thuộc linh không phải là tự do để làm
bất cứ điều gì chúng ta muốn, nhưng tự do thoát khỏi các mệnh lệnh trong quá khứ
của Chúa để tuân theo lệnh hiện nay của Ngài, mặc dù các lệnh hiện tại có vẻ
mâu thuẫn với các lệnh quá khứ. Sự tự do trong Đấng Christ là sự giải phóng khỏi
các quy tắc được thừa nhận của việc đúng và sai để chúng tôi không bị ngăn cản
trong khả năng của chúng ta hầu làm theo sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh. Ngay
khi chúng ta ổn định làm theo bộ luật được chấp nhận về nếp sống, chúng tôi phục
theo ách nô lệ của luật pháp và sống cuộc sống của mình trong các nguyên tắc của
việc làm. Thật rất dễ duy trì một tiêu chuẩn quá khứ. Tuy nhiên, Chúa đã cho
chúng ta được tự do để bước theo Ngài trên lập trường cao hơn mọi điều trong
quá khứ.
Chúa điều chỉnh tiêu chuẩn theo mức
lượng của chúng ta cho cuộc sống hàng ngày; Vì vậy, chúng ta phải sống hàng
ngày trong sự tươi mới của Thánh Linh. Con cái Đức Chúa Trời là ai? Họ là những
người được Đức Thánh Linh hướng dẫn (Rom. 8:14). Sự hướng dẫn của Đức Thánh
Linh là tự do. Không có sự hướng dẫn để phục dưới ách nô lệ của pháp luật.
Có quá nhiều sự mù lòa giữa con cái của Đức Chúa Trời, vì họ có một tiêu chuẩn xác định
rõ ràng của cuộc sống. Họ đang định hình cuộc sống của họ theo lời của Chúa,
nhưng đó là những gì Ngài đã nói hồi xưa, hay trước đây, không phải những gì Ngài
đang nói ngày hôm nay. Họ bị những khải tượng quá khứ của mình che mắt. Những
gì họ đã thấy trong quá khứ cản trở họ nhìn thấy những gì Chúa đang tìm cách
cho họ thấy ngày hôm nay. Ví dụ, có những nhà truyền giáo ở vùng đất Mỹ này,
người đã được tiếng gọi đến Trung Quốc cách đây mười năm, và họ đang làm việc ở
Trung Quốc ngày hôm nay trên cơ sở của tiếng gọi cũ đó.
Họ đang bước theo một tầm nhìn cũ. Họ đã trở
thành "người xưa", và họ đã phục dưới ách nô lệ của pháp luật. Lời phán
đã được nói với họ những năm trước đã chết, và sống phù hợp với tiêu chuẩn của
nó có nghĩa là chết. Họ thiếu sự tươi mới của sự sống ngày nay trong Thánh Linh.
Đạo Đấng Christ là một cái gì đó rất tươi mới và rất sống động. Than ôi, chúng
ta sống rất gần gũi với pháp luật hơn là chúng ta nhận biết. Chúa đã chết trên
thập tự giá để đáp ứng các tiêu chuẩn cố định của pháp luật hầu chúng ta sẽ
không còn bổn phận đáp ứng các đòi hỏi của luật pháp thêm nữa. Nếu chúng ta thiết
lập một tiêu chuẩn mới của pháp luật hiện nay, chúng ta đang vô hiệu hóa công
việc của thập giá và đang chịu lời nguyền rủa.
Các tiềm năng của sự sống trong Đấng Christ là
vô hạn, vì vậy chúng ta
không dám thiết lập bất kỳ tiêu chuẩn đúng sai nào; nếu không, chúng tôi sẽ hạn chế sự
tiến bộ của mình. Tương
lai của chúng ta là quá lớn để cho phép có bất kỳ quy tắc cố định nào cho cuộc
sống. Nhưng phải được hiểu rõ ràng rằng
được tự do khỏi luật pháp không có nghĩa chúng ta tự do làm điều gì
chúng ta vui lòng, nhưng chúng ta được tự
do làm bất cứ điều gì Chúa vui lòng. Được tự do làm những gì Ngài nói hôm nay
và được tự do không làm những gì Ngài đã nói hôm qua.
Được giải thoát khỏi ách nô lệ của pháp luật có
nghĩa là sẽ được giải phóng khỏi
tất cả các các bổn phận
đối pháp luật trong
văn bản để chúng ta có thể tuân theo pháp luật trong lòng, "luật pháp của
Thánh Linh sự sống ... trong Christ
Giêsu " (Rôma 8: 2) . ""Các
ngươi đã nghe phán cho người xưa rằng:…
Song ta nói cùng các ngươi.." (Matt 5: 21-22.). Chúa không ban cho
chúng ta sự tự do để chúng ta có thể làm điều gì chúng ta hài lòng, nhưng Ngài
giải phóng chúng ta khỏi văn tự chết của sự phát ngôn của thời quá khứ bằng lời
sống động của một phát ngôn hiện hữu. Phải có sự phát ngôn của Chúa ngày hôm
nay.-
Dân kỉnh kiền của Chúa luôn luôn muốn làm theo luật pháp cựu ước, làm theo văn tự quá khứ mà Chúa đã ban cho. Họ không biết luật của Linh sự sống trong Christ Jesus.
Trong cuộc sống của mình, Chúa Jesus đã tuân hành đầy đủ bộ luật cựu ước, đáp ứng mọi đòi hỏi của Đức Chúa Trời thay cho chúng ta. Ngài cũng đã chết để thủ tiêu các đòi hỏi đó đối với tín đồ, cho nên tín đồ không còn bổ phận vâng giữ luật pháp Cựu ước như một việc làm đẩ lấy đó làm vui lòng Đức Chúa Trời.
Galati 3: 10- Vì hễ ai lấy công việc của luật pháp làm căn cứ thì mắc rủa sả rồi, bởi có chép rằng: “Đáng rủa sả thay là kẻ không giữ theo mọi sự đã chép trong sách luật pháp”. Chúa đã giải phóng chúng ta khỏi sự đòi hỏi của luật pháp, nhưng nếu ai ngày nay còn làm theo luật pháp là bị rủa sả, vì kẻ đó không thể đủ khả năng vâng giửa trọn vẹn luật pháp được.
Đại đa số tín đồ lầm lẫn, không hiểu Kinh thánh, nên cố lấy việc làm luật pháp để làm vui lòng Chúa. họ không biết luật của sự sống trong Christ Jesus, qua đó chúng ta sẽ sống nếp sống cao hơn tiêu chuẩn đạo đức của luật cũ.