Tôi yêu Ngài
chẳng bởi tôi,
Mà do tình Chúa
không ngơi đổ đầy;
Tôi yêu bằng ái
đức Ngài,
Là nguồn tôi
sống hằng ngày, Chúa ôi,
Lòng tôi ái kỷ,
đê tồi,
Mong sao dốc
cạn làm nơi Chúa vào.
Chúa là phần
hưởng ngọt ngào,
Ngoài Ngài còn
có điều nào hưởng vui;
Chúa là nguồn
phước từ trời,
Từ Ngài ân điển
rộng rời cho tôi,
Nguồn, trung
tâm, chỗ ở muôn đời,
Cũng đều là
Chúa tuyệt vời, Chúa ôi.
Madame De La
Motte Guyon
M.K. lược dịch
21-3-2014
“Vả, khi họ ăn
bữa sáng rồi Jêsus bèn hỏi Si-môn Phi-e-rơ rằng: “Si-môn, con của Giăng ơi,
ngươi có thương yêu ta hơn những kẻ nầy chăng?” Phi-e-rơ đáp rằng: “Thưa Chúa,
phải, Ngài biết rằng tôi kính mến Ngài.” Ngài phán rằng: “Hãy nuôi chiên con
ta.” Ngài
lại hỏi người lần thứ hai rằng: “Si-môn, con của Giăng ơi, ngươi thương yêu ta
chăng?” Phi-e-rơ đáp: “Thưa Chúa, phải, Ngài biết rằng tôi kính mến Ngài.”
Jêsus phán rằng: “Hãy chăn chiên ta.” Ngài lại còn hỏi người lần thứ ba
rằng: “Si-môn, con của Giăng ơi, ngươi kính mến ta chăng?” Phi-e-rơ buồn rầu vì
Ngài hỏi mình lần thứ ba rằng: “Ngươi kính mến ta chăng?” Người bèn đáp: “Thưa
Chúa, Ngài biết mọi sự, Ngài biết rằng tôi kính mến Ngài.” Jêsus phán: “Hãy
nuôi chiên ta. Quả
thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, khi ngươi còn trẻ, ngươi tự mình thắt lưng,
muốn đi đâu tuỳ ý; nhưng khi ngươi già, sẽ giang tay ra, người khác thắt lưng
cho, và kéo ngươi đến nơi mình không muốn.” (Giăng 21:15-18)