Con người vẫn muốn xây cầu,
Bắc qua vực thẳm, kết vào trời cao,
Nối hồn trần tục tội sâu,
Với nơi đại phúc trời cao vĩnh hằng.
Người dùng trí hiểu cao thăng,
Mọi điều sáng chế cả hàng ngàn năm,
Chương trình, công sức tận tâm,
Những tư tưởng lớn hết tầm triển khai.
Dùng rơm, dùng cỏ bện dây,
Dây thừng chắc chắn thật dài, thật to,
Bày tay kỹ xảo mày mò,
Trí năng khôn khéo thăm dò trời cao.
Sương mù dày đặc trên đầu,
Đẩy dây thừng đó ước ao đến bờ,
Cầu treo trên thác chơ vơ,
Con người hi vọng trông chờ thành công.
Tìm đường thoát vực cõi lòng,
Thành tâm phấn đấu, dự phòng vượt qua,
Nhưng cầu dây quá ngắn mà,
Thân người thì nặng bò qua được nào?
Mộng mơ, lao nhọc quá lâu,
Hoàn toàn thua lỗ khổ sầu, thảm thay!
Chúa dùng thập giá Con Ngài,
Bắc qua vực thẳm đại tài biết bao!
Chiếc cầu nhân loại đổ nhào,
Chìm vào vực thẳm cách nào thoát ra?
Cây cầu thập tự Chúa ta,
Đời đời vững chắc, nối qua thiên đàng.
Annie Johnson Flint
Minh Khải dịch thuật 17-3-2014
“Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác, vì dưới trời chẳng
có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta cần phải nhờ đó mà được cứu”
(Công vụ 4:12).