Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

SÂN VƯỜN ĐỨC VUA


Trên đường trải đá dốc nghiêng,
Tay nương cây gậy buồn riêng chất chồng,
Ánh đèn mờ nhạt hồng hồng,
Đi trong đêm tối cõi lòng phân hai,
Nặng nề thầm nguyện ngắn dài,
Lòng buồn nặng trĩu hát bài thiên ca,
Nhọc nhằn trên nẽo đường xa,
Bất ngờ tôi đến sân nhà Đức Vua.

Nơi đây suối nước trắng ngà,
Nước trong thanh khiết từ xa đổ về,
Chà là mọc khắp bốn bề,
Vững bền như thể lời thề Vua ban,
Bóng cây râm mát lớn tàng,
Ô nơi an nghỉ chu toàn thánh dân,
Hương hoa dịu ngọt vô ngần,
Nhũ hương xoa dịu linh hồn của tôi.


Tôi quì xuống đó một hồi,
Dạo quanh vườn Chúa tuyệt với biết bao,
Những gì mất mát, tiêu hao,
Kho tàng nơi đó dồi dào cho tôi,
Dầu trong tuôn dẫy bình rồi,
Nhơn từ làm mão cho tôi đội đầu,
Gậy dài Ngài đánh tôi đau,
Thay bằng cây trượng dạt dào xót thương.

Khoác lên chiếc áo ngợi khen,
Thay cho áo cũ đê hèn, rách vai,
Giày bình an mới lạ thay,
Giày kia gai gốc tách hai đế rồi,
Chúa ban hỉ lạc muôn đời,
Linh tôi ca hát những lời mừng vui,
Thắt lưng sức mạnh tuyệt vời,
Sân Vua hoan hỉ đời đời ra vô.

Annie Johnson Flint