Tôi biết một điều. Tôi đã từng bị mù, nhưng bây giờ tôi có thể nhìn thấy. (Giăng 9:25 GW)
Nếu bạn và tôi được phép hoàn toàn hài lòng với những gì chúng ta có ở bất kỳ giai đoạn nào, và không cảm thấy tuyệt đối cần thiết cho những thứ mà chúng ta chưa bao giờ có, chúng ta có nên tiếp tục không? Dĩ nhiên là không! Để giữ cho chúng ta tiếp tục, Chúa phải mang đến những kinh nghiệm mà chúng ta thấy Chúa, và biết Chúa theo một cách mới là vô cùng cần thiết, và nó phải như vậy cho đến cuối cùng. Đó có thể là một loạt biến động của việc nhìn đi nhìn lại, rồi lại nhìn thấy nữa, khi Chúa mở mắt cho chúng ta, và chúng ta có thể nói, như chưa từng có trước đây, "Tôi thấy!"
Cho nên không phải sự học hỏi, kiến thức của chúng ta, nghiên cứu sách vở của chúng ta, mà là tâm linh khôn ngoan và mặc khải trong sự hiểu biết về Ngài, con mắt của lòng chúng ta được soi sáng, và chính cái thấy đó mang lại dấu ấn của thẩm quyền. rất cần thiết. Đó là yếu tố, tính năng cần thiết ngày nay. Nó không chỉ là nhìn để thấy, mà nó còn mang lại một dấu ấn mới về thẩm quyền.
Tiếng nói có thẩm quyền ngày nay ở đâu? Những người đang thực sự nói lời Chúa với thẩm quyền cặp theo đang ở đâu? Chúng tôi đang mòn mỏi khủng khiếp trong mọi lĩnh vực của cuộc sống để tìm kiếm tiếng nói có thẩm quyền. Giáo hội đang mòn mỏi vì thiếu tiếng nói có thẩm quyền thuộc linh, vì thiếu lời tiên tri đó - "Chúa phán như vậy!" Thế giới đang mòn mỏi vì thiếu thẩm quyền, và thẩm quyền đó thuộc về những người đã nhìn thấy.
Người đàn ông mù bẩm sinh có khả năng nhìn thấy thẩm quyền, trong lời chứng của anh ta - "Một điều mà tôi biết rằng, trước đây tôi bị mù, bây giờ tôi thấy" - có uy quyền hơn rất nhiều so với ở toàn thể Y-sơ-ra-ên, với tất cả truyền thống và kiến thức của họ. Và mong sao đó không phải là điều về Chúa Jesus có sức nặng như vậy, vì “Ngài phán như Đấng có thẩm quyền, chớ không như các thầy thông giáo” (Ma-thi-ơ 7:29). Các thầy thông giáo là nguoiwfi có thẩm quyền. Nếu ai đó muốn giải thích luật, họ đến gặp cácthầy thông giáo. Nếu họ muốn biết vị trí có thẩm quyền là gì, họ đã đến gặp các thầy thông giáo.
Nhưng Ngài phán với tư cách là Đấng có thẩm quyền, chứ không phải như các thầy thông giáo. Thẩm quyền đó nằm ở đâu? Chỉ là trong mọi việc, Ngài có thể nói: "Ta biết! Không phải những gì ta đã đọc, những gì ta đã được kể, hay những gì ta đã nghiên cứu là có quyền năng, nhưng điều này - ta biết! Ta đã thấy!"
T. Austin-Sparks