Vào
thế kỷ thứ nhất, Ê-phê-sô là thành phố hải cảng và là thủ phủ của tỉnh A-si, Thổ
Nhĩ Kỳ hiện nay. Tại Ê-phê-sô có trục đường giao thông thủy bộ trong khu vực.
Đánh giá được yếu tố địa lợi đó của Ê-phê-sô, nên sứ đồ Phao-lô đã công tác tại
đó 3 năm ròng rã để xây dựng một Hội thánh lớn tại thành phố và qua Ê-phê-sô
rao giảng lời chức vụ cho cả vùng đến nỗi sử gia Lu-ca ghi: “hết thảy những kẻ
trú tại A-si, cả người Do-thái lẫn người Hi-lạp đều nghe Lời Chúa” (Sứ. 19:10).
Theo
Sứ đồ 20, Phao-lô nói rằng ông đã rao giảng phúc âm ân điển Đức Chúa Trời,
vương quốc Đức Chúa Trời và cả nghị quyết của Đức Chúa Trời cho Hội thánh
Ê-phê-sô. Rồi khi Phao-lô ở tù lần thứ nhất, ông viết thơ tín lẽ thật thần thượng
đỉnh cao, là thơ Ê-phê-sô. Theo các bản chép tay cổ nhất thì Ê-phê-sô 1:1 chép,
“Phao-lô, sứ đồ của Christ Jêsus, do ý chỉ của Đức Chúa Trời đạt cho các thánh
đồ ở….”. Từ ngục thất La mã Phao-lô nhờ Ti-chi-cơ mang thơ nầy về Ê-phê-sô, sao
chép ra nhiều bản rồi điền tên các hội thánh trong vùng vào chỗ trống, vì đây
là bức thư luân lưu, và Ê-phê-sô nhận thơ trước nhất. Hội thánh Ê-phê-sô đi đầu
so với các hội thánh trong vùng, và các đồng công thường xuyên ghé thăm hội
thánh đó.