Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2018

- Bạn có là chiếc lá tàn héo không?



"Phước cho người nào chẳng đi theo mưu kế của kẻ ác, chẳng đứng trong đường tội nhân, không ngồi chỗ của kẻ nhạo báng. Nhưng vui thích về luật pháp của Đức Giê-hô-va Và suy ngẫm luật pháp ấy ngày và đêm. Người ấy sẽ như cây trồng gần dòng nước, Sinh bông trái đúng mùa đúng tiết, lá nó cũng chẳng tàn héo"(Thi 1:1-3).

Có một câu nói chung, "Cũ mòn tốt hơn là gỉ sét". Nhưng điều tốt hơn đó không phải là điều của Y-sác. Ông gỉ sét. Và đó là sự kết thúc tự nhiên của một cuộc sống như vậy. Tôi hỏi, có phải Y-sác là chiếc bình bị hỏng trên bàn xoay của thợ gốm chăng? Có phải ông là một chiếc bình bị loại và không phù hợp với sự sử dụng của Chủ không? Hoặc ít nhất là không phù hợp với chính nó thêm nữa không? Lịch sử của ông dường như cho chúng ta biết điều này.


Áp-ra-ham đã không như vậy. Tất cả các đặc điểm nổi bật của "người khách lạ ở đây", là tất cả những hoa quả thích hợp của năng lượng thuộc linh đó đã kích hoạt ông ngay từ đầu-- đã được sinh sản trong ông và ông vẫn còn mang bông trái ấy đến cuối cùng. Lá của Áp-ra-ham không tàn héo. Ông đã sinh ra hoa trái ở tuổi già. Cũng như vậy với Môi-se, cùng Đa-vít, và Phao-lô. Họ chết trong khi vẫn còn làm công việc của Chúa thường xuyên, khi đang cày ruộng hoặc trong trận chiến. Họ đã tạo ra nhiều sai lầm và nhiều lỗi lầm hơn nữa trên đường đi, hoặc vì nguyên do riêng của họ, hoặc trong công việc của họ; nhưng họ không bao giờ bị loại bỏ qua một bên.

Môi-se tư vấn cho trại quân Israel gần bờ sông Giô-đanh; Ða-vít sắp đặt các điều kiện của vương quốc, và đặt nó vào tay Sa-lô-môn; Phao-lô mặc binh giáp, lưng thắt lại. Khi nào? Tôi có thể nói, khi thời gian ra đi của họ đang đến gần (2 Tim. 4: 6). Chủ nhà đã thấy họ "làm như vậy" như là tôi tớ đẹp lòng Ngài (Lu ca 12:43). Nhưng Y-sác không phải như vậy. Y-sác được đặt sang một bên. Sau khi Gia cốp bỏ nhà mình đi cưới vợ, Y sác còn sống 43 năm rồi qua đời vào năm 180 tuổi. Trong suốt bốn mươi ba năm dài đó, chúng ta chẳng biết gì về ông ta; ông đã suy tàn, đổ nát và tiêu mòn. Chiếc bình đã bị gỉ đến khi nó bị gỉ sét hoàn toàn. Chắc chắn tất cả những điều này đều có ý nghĩa, có ý nghĩa để khuyên bảo chúng ta. Tuy vậy, đó là hiệu quả và sự dạy dỗ trong các lời chứng của Đức Chúa Trời, trong Kinh Thánh. Có những người khác, trong Kinh Thánh, của những thế hệ khác, những người vẫn còn những bài học và lời cảnh báo nghiêm trọng hơn đối với chúng ta. Thật cần khiêm tốn khi được đặt sang một bên như không còn phù hợp để sử dụng; nhưng thật buồn khi còn sống đây mà chỉ để lo cho bản thân, và thật khủng khiếp hơn--để tiếp tục sống làm ô danh của chính mình. Chúng ta có được các minh hoạ về tất cả những sắc thái luân lí khác nhau trong những lời chứng của Đức Chúa Trời trong Kinh thánh cảnh tỉnh không?.

Gia-cốp, trong những ngày cuối cùng của ông ở Ai Cập, không phải là một chiếc bình bị loại bỏ, nhưng ông đang tự phục hồi chính mình. Tôi biết có một số điều thực sự quý báu liên quan đến ông trong suốt mười bảy năm mà ông ta đã trải qua ở mảnh đất ngoại bang đó. Chúng ta không thể quên được bài học mà Thánh Linh đọc cho chúng ta trong cuộc đời của Gia-cốp ở Ai Cập. Tuy nhiên, mẫu mực đạo đức là: một vị thánh đồ, người đã ở dưới kỷ luật thánh thiện, phục hồi bản thân và sinh hoa trái đáp ứng cho sự phục hồi.

Nhưng Sa-lô-môn vẫn là một trường hợp tồi tệ hơn. Ông sống để làm ô uế chính mình; thật là buồn và khủng khiếp khi nói ra như vậy. Đây không phải là Y-sác, cũng không phải Gia-cốp - Đó không phải là một thánh đồ chỉ đơn giản bị đặt sang một bên, cũng không phải một thánh đồ nào còn tồn tại để tự phục hồi. Theo nghĩa luân lý lớn lao, Y-sác không chỗ chê trách cho đến cùng, và những ngày cuối cùng của Gia-cốp là những ngày tốt nhất của ông; nhưng về Sa-lô-môn chúng ta đọc,"Thật vậy,khi Sa-lô-môn về già, các bà vợ của vua đã quyến rũ vua theo các thần khác.Lòng vua không còn trung thành với Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình như Đa-vít, cha của vua" (1 Các vua 11: 4). Điều tội lỗi này đã được viết lại dù để kỉ niệm ông, nhưng làm ô danh ông cách không rõ ràng, và khó có thể được giải đoán cho đến ngày nay.

Bạn thân mến ơi, những bài học như vậy, về Y-sác, Gia-cốp và Sa-lô-môn, theo những cách này, đã được đọc cho chúng ta. Những minh họa nầy cho chúng ta thấy trong nhà của Đức Chúa Trời có các chiếc bình phù hợp cho việc sử dụng và được Chúa gìn giữ trong sử dụng đến ngày cuối cùng. Có những chiếc bình bị gạt sang một bên, những chiếc bình bị gỉ sét thay gì tiêu mòn-- những chiếc bình có phụng vụ tốt nhất, tự làm cho mình sạch sẽ -- và có các chiếc bình chuốc lấy sự mất danh dự, khi kết thúc phụng sự của họ, rồi bị nhiễm một số nhơ nhớp mới mẻ.