Thứ Năm, 18 tháng 10, 2018

Hoàn Thành Cuộc Đua -



Hãy ở lại trong Lời. Đừng chỉ đọc Kinh Thánh của bạn năm phút mỗi ngày. Hãy đọc nó. Suy ngẫm về nó. Tin nó. Sống trong đó. Hãy cầu xin ĐứcThánh Linh làm cho nó thành hiện thực cho bạn. Khi Lời đó trở nên thật với bạn thì sẽ không có gì trong thế giới này có thể cám dỗ bạn hoặc thu hút bạn bỏ bất kỳ tính trung thành nào với Jesus Christ.

Một trong những thủ đoạn thông minh nhất của quỷ là thuyết phục bạn tin rằng mình thất bại và bạn cũng có thể bỏ cuộc. Hắn sẽ cố gắng nói với bạn rằng Đức Chúa Trời đã từ bỏ bạn. Đừng tin hắn. Hắn là kẻ nói dối. Nếu bạn định giữ đức tin, bạn phải chiến đấu. Đức tin là một cuộc chiến. Bạn không thể thoát khỏi cuộc chiến và giữ niềm tin. Nếu bạn muốn  hoàn thành tiến trình, bạn phải chiến đấu.
Từ điển thế giới mới của Webster định nghĩa chữ « nhẫn nại » là “dũng cảm” và “có khả năng kéo dài, tiếp tục”. Chúng ta thực sự học cả sự trả giá và phước lành kết nối với khả năng duy trì.

Tôi từng nói "sự nhẫn nạn thông qua sự tập trung", tôi đưa ra hai gợi ý để vun trồng sức chịu đựng. Việc đầu tiên là bạn cam kết với Chúa Jesus như một người hết lòng. Trong sách Công-vụ, Ba-na-ba nói về  sự “vững lòng gắn bó với Chúa” (11:23). Bạn làm cho tâm trí của mình gắn bó với Chúa—dù bất kể có gì xảy ra. Nếu bạn bè của bạn lìa bỏ, bạn gắn bó. Nếu gia đình bạn không, bạn sẽ gắn bó. Khi hoạn nạn đến, bạn sẽ không từ bỏ. Đó là mục đích của tấm lòng.

Nguyên tắc thứ hai của sự chịu đựng đến từ He-bơ-rơ 11:27, nơi chúng ta thấy rằng Môi-se “lìa Ai-cập, không sợ vua giận, vì người kiên nhẫn như thấy Đấng không thấy được”. Đức tin của Môi-se có liên quan đến Đấng vô hình. Nếu bạn và tôi nắm giữ, thế giới vô hình sẽ trở nên thực tế hơn với chúng ta. Nhiều năm trước khi còn ở London, con gái của một mục sư Thụy Điển sống với chúng tôi trong khoảng ba tháng để học tiếng Anh, mà tôi đã dạy cô ấy. Cô ấy là cô gái xinh đẹp, tài năng với giọng hát đáng yêu. Cha cô là mục sư của nhà thờ Ngũ Tuần lớn nhất ở Thụy Điển, và cô đã lớn lên trong môi trường Ngũ Tuần rất nghiêm khắc.

Khi cô gái này khoảng mười bốn tuổi, cô ấy lắng nghe tất cả những gì bạn bè của cô ấy ở trường nói đến — tất cả những thú vui của nhà hát, khiêu vũ và những thứ như thế. Và cô ấy ngày càng quan tâm hơn. Một ngày nọ, cô đến gặp cha cô và nói: “Cha ơi, con muốn cảm ơn vì sự chăm sóc mà cha đã dành cho con, cách cha đã huấn luyện con và trưởng dưỡng con. Nhưng con muốn nói với cha rằng từ bây giờ con muốn đi theo một cách khác. Con muốn tìm hiểu những gì thế giới cung cấp. Con nghe tất cả bạn bè của con nói về điều đó, và con muốn tự mình tìm ra”. Và cha cô, một người khôn ngoan, nói,“ Barbara, mẹ con, và cha sẽ cầu nguyện cho con”. Ông không tranh cãi. Ông ta không nói con gái mình sai. Ông ta nói, "Chúng tôi sẽ cầu nguyện".
Đêm đó, cô con gái có được giấc mơ sống động nhất trong cuộc đời mình. Trong giấc mơ này, cô đã nhìn thấy hai thành phố, và một thành phố lớn, hiện đại, xinh đẹp. Nó tràn ngập ánh đèn nhấp nháy và lấp lánh khắp mọi nơi. Bên kia thung lũng có một thành phố khác có ánh sáng khác. Nó không nhấp nháy, nó không lấp lánh, nhưng nó đã được ổn định và bình tĩnh. Trong khi cô đang nhìn thành phố với ánh đèn neon lấp lánh, một người đàn ông tự giới thiệu mình với cô. Anh ta người chải chuốt, rất có học thức và ăn mặc rất đẹp.
 Anh ta nói, “Tôi muốn cho bạn thấy xung quanh thành phố này.” Và cô đi theo anh. Cô càng đi với anh, anh càng trở nên xấu xa. Chẳng mấy chốc cô nhận ra đó chính là ma quỷ. Khi cô dừng lại ở đó trong kinh hoàng, tất cả đèn đuốc trong thành phố này bắt đầu tắt từng cái một cho đến khi thành phố ở trong bóng tối hoàn toàn. Cô quay lại nhìn sang thành phố khác, và nó sáng sủa và trong sáng như mọi khi. Ngày hôm sau cô đến gặp cha cô và nói: “Bố ơi, con sẽ đến nhà thờ với cha”. Cô là một cô gái khôn ngoan. Cô lắng nghe khi Chúa phán.

Thường khi Lydia, vợ tôi, và tôi ở trong một thành phố lớn, hiện đại và chúng tôi thấy tất cả những ánh đèn neon, sự giao thông và sự phấn khích, niềm vui, chúng tôi quay nhìn nhau và nói, "mình có nhớ giấc mơ của Barbara không?" Một đêm mà tất cả những đèn đuốc  đều biến mất. Điều đó sẽ sớm xảy ra. Tất cả những đèn đuốc đó sẽ biến mất.

Trong 2 Cô-rinh-tô 4, Phao-lô viết: “Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời, vô luợng vô biên, Bởi chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, mà sự không thấy được là đời đời vậy”(câu 17–18). Đó là những thứ vĩnh cửu. Chúng không thay đổi. Chúng có trong Lời. Bạn hãy ở lại trong Lời. Đừng chỉ đọc Kinh Thánh của bạn năm phút mỗi ngày. Hãy đọc nó. Suy ngẫm về nó. Tin nó đi. Sống trong đó.  Hãy cầu xin Đức Thánh Linh  làm cho nó thành hiện thực cho bạn. Và Lời đó sẽ trở nên thật với bạn đến mức sẽ không có gì trong thế giới này có thể cám dỗ bạn hoặc thu hút bạn không trung thành với Jesus Christ. Tôi tin vào việc tận hưởng cuộc sống - trong thực hành và trong niềm vui. Tôi đã được giải cứu khỏi chủ nghĩa hợp pháp - trong đó tôi đã trải qua nhiều năm - nhưng tôi không muốn yêu thế giới cũng như những thứ trên thế giới.

Bởi vì “Nếu ai thương yêu thế giới, thì tình thương yêu Cha chẳng ở trong người ấy” (1 Giăng 2:15). Và tôi nợ tất cả mọi thứ đối với Cha tôi. Tôi không muốn bất trung với Ngài. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn và lòng đánh giá đối với Ngài. Ngài đã làm cho tôi trở thành con của Ngài và một người thừa kế của Đấng Christ, và tôi muốn cho Ngài thấy tôi đánh giá cao sự nhân từ của Ngài. Tôi muốn  dõi theo những thứ không được nhìn thấy. Tôi là một người theo chủ nghĩa hiện thực và sống một cuộc sống rất thực tế. Tôi tin vào việc có mọi thứ theo thứ tự.

Tôi trả lời thư từ ai gởi cho tôi và thanh toán hóa đơn của tôi. Cả hai bàn chân của tôi đều đứng trên mặt đất, nhưng đôi mắt của tôi nhìn điều không thấy được. Có một tấm màn che rất mỏng giữa chúng ta và cõi vĩnh cửu. Có một bài hát rất đơn giản, cũ xưa nói rằng, "Đôi khi tôi trở nên nhớ nhà thiên đường". Vâng, tôi thực sự như vậy. Tuy nhiên, tôi không phàn nàn về trái đất. Chúa đã đối xử với tôi tốt hơn tôi có thể đã từng hi vọng hoặc xứng đáng. Nhưng đừng bao giờ quên rằng có cái gì đó vượt ngài thời gian.

Một bài hát cũ chép: “Xa lìa ở phía sau. Li cách sau lưng tôi. Vượt đường phân ranh cắt dứt muôn đời. Biệt li thế giới sau lưng rồi”. Lần đầu tiên tôi nghe đoạn điệp khúc đó là một đêm tháng 11 năm l947  ở thành phố Jerusalem. Vợ tôi và tôi cùng tám đứa con gái của chúng tôi đã chạy trốn khỏi nhà của chúng tôi dưới sự che chở của màn đêm và nương náu trong một hội truyền giáo của người Mỹ ở trung tâm Jerusalem. Chúng tôi không có thức ăn, không có nhà, không có gì cả. Chúng tôi đã đi ra ngoài vào giữa đêm và bỏ lại tất cả mọi thứ. Khi tôi đến hội truyền gíao đó, họ đã hát bài hát đó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe bài hát đó,

Tôi có thêm hai điều giúp xây dựng tính nhẫn nại để chia sẻ với bạn. Người đầu tiên cũng quan trọng và đơn giản: khi bạn thất bại, đừng bỏ cuộc. Những người khác đã thất bại trước bạn - và tôi là một trong số họ. Một trong những thủ đoạn thông minh nhất của quỷ dữ là thuyết phục bạn rằng bạn thất bại và bạn cũng có thể bỏ cuộc. Người đó sẽ cố gắng nói với bạn rằng Đức Chúa Trời đã từ bỏ bạn. Đừng tin anh ta. Anh ấy là kẻ nói dối.

«Đức Giê-hô-va định liệu các bước của người, Và Ngài thích đường lối người: Dầu người té, cũng không nằm sải dài; Vì Đức Giê-hô-va lấy tay Ngài nâng đỡ người » (Thi thiên 37: 23–24)
 Có bao giờ bạn đã sa ngã? Hãy nhớ rằng bạn sẽ không hoàn toàn bị bỏ rơi bởi vì Chúa vẫn còn nắm tay bạn. Bạn có biết Đa-vít  biết điều đó như thế nào không? Bởi vì ông đã sa ngã. Khủng khiếp. Bi kịch. Ông phạm tội ngoại tình và sắp xếp cách giết người đàn ông có vợ mà ông đã cướp. Nhưng Đức Chúa Trời đã tha thứ cho ông và phục hồi. Đa-vít có thể nói, “Ngay cả khi bạn ngã, đừng bỏ cuộc. Chúa sẽ đỡ  bạn”.

Cũng có một người trong Tân Ước bị ngã. Tên ông ta là Phi-e-rơ. Chúa Jêsus đã phán hai câu nầy cho Phi-e-rơ biết rằng Phi-e-rơ sẽ chối Ngài ba lần. Và Chúa phán: “Si-môn ơi, Si-môn, nầy, Sa-tan đã đòi sàng sảy ngươi như lúa mì. Song ta đã cầu nguyện cho ngươi, hầu cho đức tin ngươi không bị mất” (Lu 22:31–32).
Thật sâu sắc trong những câu đó! Chúa Jêsus không cầu nguyện  Phi-e-rơ sẽ không phủ nhận Ngài, Ngài cầu nguyện rằng đức tin của ông sẽ không thiếu thốn. Nếu đức tin của Phi-e-rơ thất bại, thì sẽ không còn cách nào khác. Vì vậy, khi bạn ngã, duỗi tay ra và để Chúa đón bạn. Và đừng bỏ cuộc— bởi vì Ngài đã không từ bỏ bạn.

Cuối cùng, hãy nhớ giải thưởng. Không phải tất cả các vấn đề của cuộc sống đều được giải quyết ở đây và bây giờ. Có một số vẫn còn trong tương lai. Hãy nhìn vào những lời của Phao-lô được viết từ nhà tù gởi đến Ti-mô-thê: “Ta đã đánh trận tốt đẹp, ta đã chạy xong cuộc đua, ta đã giữ được đức tin”( 2 Ti-mô-thê 4: 7 ).
Ba thành tựu đó đi chung với nhau. Nếu bạn định giữ đức tin, bạn phải chiến đấu. Đức tin là một cuộc chiến. Bạn không thể thoát khỏi cuộc chiến và giữ niềm tin. Nếu bạn sắp hoàn thành tiến trình, bạn phải chiến đấu. Phao-lô nói: “Tôi đã làm cả ba. Tôi đã hoàn thành cuộc đua. Tôi đã chiến đấu tốt. Tôi đã giữ đức tin”. Rồi ông nói, “Từ rày về sau mão miện công nghĩa đã để dành cho ta, Chúa là quan án công nghĩa, sẽ ban mão ấy cho ta trong ngày đó”, câu 8.
Phao-lô đã bị một nhà cai trị vô lý, bất công — Hoàng đế Nero kết án để hành quyết. Không có công lý trong phiên tòa của ông, nhưng ông nói đó không phải là phiên tòa cuối cùng. Ông nói sẽ có một ngày phán xét khác. Sẽ có một giải thưởng. Và vị Thẩm phán sẽ tuyệt đối. Đó sẽ là chính Chúa, và Ngài sẽ ban cho tôi giải thưởng của tôi — mão miện chiến thắng của tôi.

Trong nhiều năm của cuộc đời tôi, việc trao giải thưởng là một phần rất quan trọng trong những ngày tôi còn đi học. Và tôi đã giành được nhiều giải thưởng. Nhưng có một giải thưởng vẫn phải chiếm, và đó chỉ dành cho những người giữ niềm tin, chiến đấu, và kết thúc tiến trình. Tôi tin rằng Phao-lô đúng đến lúc kết thúc bởi vì ông đã thấy một điều gì đó vượt khỏi thời gian. Ông nhìn vào cõi đời đời, và ông đã thấy được giải thưởng lớn như huy chương vàng, bạc và đồng sẽ được trao tặng. Và tôi nghĩ một số người trong chúng ta sẽ rất ngạc nhiên khi nhận được huy chương vàng. Không phải là tốc độ mà chúng tôi chạy. Đó sẽ là sự trung tín mà chúng tôi phục vụ. Sự nhấn mạnh của Chúa là về sự trung thành. Hãy nhớ những lời của Chúa Jesus: “'Đầy tớ lương thiện trung tín kia ơi, tốt lắm!” (Ma-thi-ơ 25:23).

Đối với nhiều người trong chúng ta, những ngày đó nằm phía trước là những ngày sẽ kiểm tra sự nhẫn nại của chúng ta. chúng sẽ không dễ dàng. Cuộc đàn áp mà chúng ta chịu đựng sẽ thử nghiệm một điều trên tất cả những điều khác: lòng trung thành của chúng ta — cả với Chúa và cho Thân Thể của Đấng Christ. Tôi muốn có thể nhìn các anh chị em của tôi và nói, “Tôi đã giữ niềm tin. Tôi đã trung thành. Tôi đã không phản bội Chúa”. Tôi thực sự tin rằng đó là bài kiểm tra nằm phía trước chúng ta: thử nghiệm tính cách và lòng trung thành. Nếu bạn chịu nổi sự thử thách, dâng vinh quang cho Đức Chúa Trời, bạn sẽ bước ra như vàng ròng sau khi đã được thử nghiệm trong lửa.
Derek Prince