Heb. 3:7-19; 4:1-7, “Ta bèn thề trong thạnh nộ ta rằng:
'Họ sẽ chẳng hề vào sự nghỉ ngơi của ta!'” Hỡi anh em, hãy coi chừng, kẻo ai trong anh em
có lòng ác và vô tín mà lìa bỏ Đức Chúa Trời hằng sống chăng. Nhưng đang khi còn gọi là “Ngày nay” thì ngày
ngày hãy khuyên lơn lẫn nhau, kẻo e có ai trong anh em bị tội lỗi lừa dối mà cứng
cỏi chăng. Vì nếu chúng ta giữ lòng tin
chắc ban đầu của chúng ta cho vững bền đến cuối cùng, thì chúng ta đã trở nên kẻ
có phần trong Đấng Christ. Khi còn nói
“ngày nay,” nếu các ngươi nghe tiếng Ngài, thì chớ cứng lòng, như trong khi chọc
tức xưa kia. Vậy, ai là kẻ nghe, rồi chọc
tức? Há chẳng phải hết thảy những kẻ đã nhờ Môi-se mà ra khỏi Ai-cập sao? Lại
Ngài chán phiền ai trong bốn mươi năm? Há chẳng phải những kẻ phạm tội, mà thây
họ đã ngã trong đồng vắng sao? Ngài lại
thề với ai rằng không được vào sự nghỉ ngơi của Ngài? Há chẳng phải với những kẻ
không vâng phục sao? Dường ấy, chúng ta
thấy họ không thể vào đó được vì cớ vô tín”.
Xuất hành 3: 8 “Ta ngự xuống đặng
cứu dân nầy khỏi tay người Ê-díp-tô, dẫn từ xứ ấy lên đến một xứ kia đẹp đẽ và
rộng rãi,đượm sữa và mật…”
-
"Chúng ta thấy họ không thể vào đó được vì
cớ vô tín". Sứ đồ làm cho lời đó hoàn toàn rõ ràng là ngày nay chúng ta có thể
không vào sự an nghỉ của Đức Chúa Trời, ngay cả sau khi chúng ta đã đến với
Chúa. Những lời của Ngài, như chúng ta biết, trong thư Hê-bơ-rơ, và những lời tương tự được gửi đến
hội thánh Cô-rinh-tô trong 1 Cô-rinh-tô chương 10. Đó là những lời nói với các
Cơ Đốc nhân. Qua các lời đó, vị Sứ đồ mạnh
mẽ nhấn mạnh nỗi nguy hiểm của sự thất bại, mặc dù chúng ta là dân của Chúa,
nhưng không được vào sự nghỉ ngơi.
Trong Xuất 3: 8 Chúa phán với Môi-se trước cuộc
di cư, và Ngài mang toàn bộ mục đích của Ngài chung trong một tuyên bố duy nhất, Ta ngự xuống ... đem họ ra khỏi vùng đất đó
(Ai Cập) và đem họ vào một miền đất tốt
và rộng lớn, đượm sữa và mật ong. Không
có khoảng cách bốn mươi năm giữa hai phần của lời tuyên bố là-- đem họ ra ngoài
và mang họ vào. Đức Chúa Trời đã không dự bị bất cứ điều gì cho một thế hệ chết
trong vùng hoang dã. Điều đó không bao giờ có trong kế hoạch của Ngài. Ý nghĩ của
Ngài chỉ là một tư tưởng hoàn toàn, đem họ ra khỏi Ai Cập và đưa họ vào vùng đất
tốt lành. Tuy nhiên, sáu trăm ngàn người ra khỏi Ai Cập, mà chỉ hai trong số
sáu trăm ngàn người đó đã được vào đất hứa. Bạn nhớ kĩ, sáu trăm nghìn người mạnh
mẽ, chỉ có hai người bước vào mục đích đầy đủ của Đức Chúa Trời.
Vị sứ đồ nắm lấy điều đó, và ông nói, "Có
thể có nhiều người đến với Chúa hôm nay, nhiều người trở thành dân của Chúa,
nhưng có thể rất ít người đến với mục đích đầy đủ của Chúa đối với họ và mục
đích đầy đủ đó được thể hiện bằng những từ ngữ này: vào sự an nghỉ". Đó là
mục đích đầy đủ của Đức Chúa Trời cho dân của Ngài.
Nhiều người ngày nay vẫn còn mê muội bảo rằng “vào
sự an nghỉ” là vâng giữ ngày sa bát. Thật là tối tăm.
Đó là một tư tưởng rất trang trọng, và một gợi ý rất
ấn tượng, rằng có thể có cả thế hệ trên trái đất này là dân của Chúa, nhưng rất ít người biết rõ mục
đích của Đức Chúa Trời; vì đây không phải là mục đích tương lai, nó là một mục
đích hiện tại. Chúng ta không được nghĩ rằng việc đi vào sự an nghỉ liên quan đến
việc chúng ta đi từ thế giới này đến thiên đàng. Chúng ta không nên nghĩ về nó
như một cái gì đó thuộc về một thời gian tương lai trong mục đích của Đức Chúa
Trời, nên vị sứ đồ nói, "Có một sự
an nghỉ cho dân của Đức Chúa Trời".
Chúng ta không dám xét đoán giữa dân của Chúa ngày nay, nhưng chúng ta nắm lấy những gì Kinh Thánh
nói. Cùng những lời đã được gửi đến Cô-rinh-tô và cho các tín đồ Hê-bơ-rơ; cũng có thể được nói cho cho dân của Đức Chúa
Trời ngày nay. Những gì Đức Chúa Trời đang nói ở đây là: có một sự an nghỉ cho
dân của Đức Chúa Trời-- là tư tưởng, khát vọng và ý muốn trọn vẹn của Đức Chúa
Trời dành cho họ; có một mục đích đầy đủ của Đức Chúa Trời cho dân của Ngài bây
giờ, nhưng nhiều người là dân của Chúa có thể không ở trong mục đích đầy đủ của
Ngài.
Suốt bốn mươi năm trong vùng hoang dã sau khi phần
đầu tiên trong tuyên bố của Đức Chúa Trời được hoàn thành, “đem họ ra khỏi Ai Cập”,
có nhiều hoạt động tôn giáo. Có rất nhiều hành vi thờ phượng, có sự học hỏi về
các bài học thuộc linh qua nhiều thất bại và qua đau khổ, có rất nhiều mối liên
hệ với những điều thần thượng, nhưng họ không thực sự đi vào mục đích mà họ đã
được chọn, và vì đó mà họ đã được đem ra khỏi Ai Cập. Chúng ta phải thấy rằng
có một sự khác biệt lớn giữa việc ra khỏi Ai Cập, ra khỏi thế giới, ra khỏi
vương quốc Sa-tan, và việc đến quy phục dưới Vương quyền, sự cai trị của Đức
Chúa Trời.
Chúng ta có thấy sự khác biệt
không? Ngày nay, vô số người dân của Chúa đang ở trong nhiều hoạt động, các hành vi thờ phượng, sự tận
tụy tuyên xưng, sự học hỏi của bài học qua thất bại và đau khổ; nhưng có bao
nhiêu người thực sự tham gia vào mục đích Đức Chúa Trời mà vì đó họ đã được cứu
chuộc? Bạn có thể thấy khá rõ
sự khác biệt giữa cuộc sống của thế hệ đó trong vùng hoang dã, và cuộc sống của
thế hệ tiếp theo trong đất hứa. Người trong vùng hoang dã chỉ đơn giản đi vòng quanh,
và họ đã bị đóng cửa vào xứ để cứ phải ở
đồng vắng học tập những bài học thất bại
và đau khổ. Dân Chúa ngày nay cũng bị đóng
cửa và cứ ở trong các hoạt động máy móc
theo cách tôn giáo. Người kia trên miền đất là một người hùng mạnh, vinh hiển,
đang tiến tới trong mục đích thần thượng
của việc thiết lập vương quốc vinh quang và sự cai trị của Đức Chúa Trời , sự lật
đổ quyền lực tà ác, đưa vào sử dụng cho mục đích hiệu quả tất cả các nguồn tài
nguyên của miền đất, một dân hoàn toàn hài lòng, trong chiến thắng đầy đủ, như
một chứng ngôn vinh quang cho Chúa. --Phần sau của lời tuyên bố “đem họ miền đất”.
Bạn không thể coi cuộc sống hoang dã như bất cứ
điều gì trong tuyên bố vinh quang cho Chúa lúc đầu. Bất cứ khi nào bạn đọc câu
chuyện về vùng hoang dã trong Kinh Thánh (và nó được kể lại nhiều lần), nó luôn
luôn là một câu chuyện được đánh dấu bởi sự thất vọng của Đức Chúa Trời và sự
thất vọng của con người. Đó là một câu chuyện bi thảm.
Khi bạn đến vùng đất tốt lành, đó là một câu
chuyện khác, một câu chuyện về chiến thắng nầy tiếp đến chiến thắng kia, vinh quang tiếp đến vinh
quang, của sự phong phú hóa và giàu có ngày càng tăng, đó là một chứng ngôn về vinh quang và đức thành
tín, lòng tốt và sự trọn vẹn của chính Chúa. Đó là mục đích của Đức Chúa Trời.
Đó là một công việc lớn lao, một công việc vinh quang; trong khi vùng hoang dã
là sự bất mãn kéo dài ở mọi phía, một câu chuyện về sự yếu đuối, thất bại, và
thất vọng. Tuy nhiên họ vẫn còn là dân của Chúa.