Đoạn, Ngài gọi
quần chúng và môn đồ đến, mà phán rằng: “Hễ ai muốn theo ta, thì hãy từ chối
mình, vác thập tự giá mình mà theo ta. Vì hễ ai muốn cứu mạng sống mình thì phải mất,
còn hễ ai vì cớ ta và Tin lành mà mất mạng sống mình thì sẽ cứu được-Mác -8:34-35-
-
Sự từ bỏ
mình là quy luật của nước Đức Chúa Trời.
Kẻ nhu mì thừa kế trái đất, người nghèo trong tâm linh giàu có vô hạn. Trong khi phụng sự Đấng Christ, chúng ta chiếm
hữu khi chịu mất mát, sống thực khi chết, và tiếp nhận khi ban cho. Điều nầy hầu
như hoàn toàn chống lại với những gì thế
giới coi là khôn ngoan lành mạnh? Vì cớ sự khôn ngoan của thế giới là ngu dại với
Đức Chúa Trời (1 Cor 1:20), và các
nguyên tắc của hành động mà con người thiên nhiên tán thành đều tuyệt đối chống
lại các nguyên tắc của thiên đàng.
-
Kinh thánh đầy
dẫy những trường hợp của những người khải hoàn mà dường như thất bại. Hãy xem Giô-sép,
Môi-se, Đa-vít, Đa-ni-ên, Giê-rê-mi, Phao-lô và Cứu Chúa đáng chúc tụng của
chúng ta-
Về mặt khác,
biết bao kẻ mà những lỗi lầm đáng buồn của họ minh họa cho chân lí, “và kẻ nào
bước đi kiêu ngạo, Ngài có thể hạ nó xuống” (Đa 4:37). Tên tuổi của Ca-in, Pha-ra-ôn,
A-háp, Nê-bu-cát-nết-sa, Hê-rốt, và Phi-lát chỉ là một số ít người được liệt kê ra tại đây.
Một phần những
người tuyên xưng là làm môn đệ, làm người theo gót Chiên Con, đều chia sẻ sự bị
loại bỏ của Ngài. Tại sao họ lại chờ đợi sự nhìn nhận từ thế giới mà đã ban thập
tự giá sỉ nhục cho Chúa của họ? Đối với đức tin, không có sự xa xỉ nào lớn hơn
là đồng nhất hóa với Ngài trong đau khổ, buồn rầu, hầu cuộc đời từ bỏ đó có thể
minh chứng là một cuộc đời được bảo toàn
cho vinh quang đời đời.
-
Cây thập tự
Chúa trút hơi tàn,
Sẽ ban cho ta
mão miện vàng,
Đồng hoá
trong sự chết với Chúa,
Hằng ngày vác
thập giá lên đàng.
Ác quỷ xích
ta trong khổ nàn,
Jesus chinh
phục hắn vẻ vang,
Được giải
phóng ta nay vui hưởng
Bông trái Đấng
đau thương vô vàn.