Thẩm phán 6:36-40,
“Ghê-đê-ôn thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Nếu Chúa muốn dùng tay tôi giải cứu
Y-sơ-ra-ên, y như lời Chúa đã phán, thì
tôi sẽ để một lốt chiên trong sân đạp lúa; nếu sương chỉ đóng trên lốt chiên,
còn đất lại khô ráo, thì tôi sẽ nhận biết Chúa dùng tay tôi giải cứu
Y-sơ-ra-ên, y như Chúa đã hứa vậy. Việc
bèn xảy ra như vậy: Ngày mai Ghê-đê-ôn dậy sớm, ép vắt lốt chiên, thì sương chảy
ra đầy một chén nước. Ghê-đê-ôn lại thưa
cùng Đức Chúa Trời rằng: Xin cơn thạnh nộ Chúa chớ nổi phừng cùng tôi, tôi chỉ
sẽ nói lần nầy thôi. Xin Chúa để tôi làm thử với lốt chiên chỉ một lần nầy mà
thôi: Xin cho một mình lốt chiên phải khô, còn sương lại đóng khắp trên đất. Trong đêm đó, Đức Chúa Trời bèn làm như vậy:
Chỉ một mình lốt chiên thì khô, còn khắp trên đất lại bị sương phủ
.
Thẩm phán
7:13, “Khi Ghi-đê-ôn đến, ông nghe một tên lính nói với bạn đồng đội hắn rằng:
“Tôi nằm mơ, thấy có một cái bánh lúa mạch tròn lăn vào trại quân Ma-đi-an.
Bánh ấy đụng vào trại làm cho trại bật ngã, khiến nó lật ngược từ trên ra dưới,
và làm cho trại bị sụp đổ”..
-
Trước khi Ghi-đê-ôn
muốn đi vào trận chiến, ông đã yêu cầu một dấu hiệu từ Đức Chúa Trời để xác nhận,
và vì vậy ông đặt một tấm lông cừu (một miếng vải dệt bằng lông cừu hoặc vải
len bằng lông cừu) trên sân đập lúa. Sáng hôm sau sương phải phủ đẩm lông cừu,
nhưng trên mặt đất thì không. Và điều đó đã xảy ra. Sau đó, ông ta yêu cầu một
dấu hiệu khác, ngược lại: Tối hôm sau, sương chỉ nên rơi xuống đất, nhưng không
phải trên lông cừu.
Có lẽ ý nghĩa
đầu tiên là: Đức Chúa Trời có thể làm cho sương (hình ảnh của phước lành) đượm
nhuần trên tuyển dân Y-sơ-ra-ên trong
khi các dân tộc khác thì khô khan. Đó là thời Giô-suê. Đây là tính chất đầu
tiên.
Nhưng điều đó
cũng nằm trong tay Đức Chúa Trời, khi dân Israel khô khan, lúc họ không còn
kinh nghiệm phước lành và các quốc gia xung quanh nhận được phước lành của đất
đai (người Ma-đi-an tràn đến như cào cào, tràn ngập miền đất và không để thức
ăn lại cho Đất Hứa, Quan Xét 6: 1-6). Đức Chúa Trời cho phép điều này như sự trừng
phạt. Nhưng nếu điều đó được cho phép dưới bàn tay của Ngài, thì Đức Chúa Trời có
thể đảo ngược điều đó bằng cách phó những kẻ thù trong tay Ghi-đê-ôn!
Ngoài điều nầy,
chúng ta có bài học ngay lập tức và thực tế hơn. Chúng ta cũng tìm thấy ở đây có
một tham chiếu đến Chúa Jêsus. Khi Chúa Jêsus, Chiên Con của Đức Chúa Trời, sống
trên đất, cả phước lành và sự thừa nhận của Đức Chúa Trời đã ngự trên Ngài,
trong đó sương là một bức tranh. Tuy
nhiên, môi trường sống của Ngài, là một mảnh "đất khô" (Ê-sai 53: 2).
Điều này tương ứng với tính chất đầu tiên Ghi-đê-ôn xin Chúa.
Nhưng trên thập
tự giá Gô-gô-tha, Đấng Christ đã bị Đức Chúa Trời bỏ rơi. Ngài không còn được
tương giao với Đức Chúa Trời của mình nữa.
Sức mạnh của Ngài “khô như miếng gốm, Và lưỡi tôi dính nơi ổ gà; Chúa đã để Ngài nằm trong bụi tro sự chết” (Thi 22:15). Ngài
mang lấy tất cả để ban cho chúng ta những phước lành – miếng len lông cừu khô
và sân đập lúa có sương ướt đẫm. Đó là dấu hiệu thứ hai.
Ngay sau đó,
bằng cách này, báo cáo thần thượng đề cập đến bánh lúa mạch mang lại chiến thắng
(Thẩm phán 7:13). Bánh lúa mạch là một
ám chỉ đến Đấng Christ phục sinh, đã hoàn thành bức tranh, bởi vì ở đây chúng
ta có cuộc sống của Ngài, cái chết của Ngài và sự phục sinh của Ngài.