1. Gia-cốp ở đâu?.
Ông đang ở trong một nơi tách biệt.
Bản tường thuật sẽ dẫn chúng ta nghĩ rằng giấc
mơ diễn ra vào đêm đầu tiên khi ông ra đi. Nhưng trừ khi ông ta đã đi bằng lạc
đà cách nhanh chóng thì giấc mơ này không thể. Khoảng cách từ Bê-e-Sê-ba đến Bê-tên
khoảng sáu mươi dặm đường chim bay. Đây có thể là đêm thứ ba của ông, và ông vẫn
chưa đi xa hơn hai trăm dặm. Thật là thú vị khi thời gian và khoảng cách không
gian không xen vào câu chuyện này. Đặc tính ở đây là Gia-cốp đã ra đi, từ bỏ tất cả mọi thứ, lìa bỏ tất cả các kết nối
của mình trong thế giới. Bê-tên đã đến nơi đó. Ngôi nhà của Đức Chúa Trời có đặc
điểm thuộc linh nầy. Điều đó sẽ đến một lần nữa.
2. Gia-cốp đã thấy gì?.
a. "Gia-cốp nằm mộng thấy một chiếc thang
bắc từ đất lên trời”. Điều này đại diện cho một liên kết và một liên kết giao
tiếp giữa trời và đất. Các tầng trời và trái đất được hiệp nhất và đồng làm việc
giúp đỡ dụng cụ này. Trời bắt đầu có liên lạc với trái đất, và trái đất liên lạc
với trời bởi phương tiện của dụng cụ nầy.
b. "Các thiên sứ lên xuống trên thang ấy”.
Trong Kinh Thánh các thiên thần đại diện cho
các đại lý sự cai trị thần thượng trong mối quan hệ với con người có liên quan
đến mục đích của Đức Chúa Trời.
Họ là "tất cả các thần linh phục dịch được
sai đi hầu hạ những người sẽ được thừa hưởng ơn cứu rỗi”(Hêbơrơ 1:14). Họ được
kết nối với mục đích của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ và với công việc của Đấng
Christ trong mối quan hệ với loài người.
c. "Nầy, Đức Giê-hô-va đứng trên đầu thang"
Điều thống trị tối cao trên tất cả là địa điểm
và mặc khải về chính Chúa trong vấn đề này. Ngài đã hiện ra ở đây, ở nơi xa, như
ngoài thế giới, và là bằng chứng trong hoạt động tối thượng. Đặc điểm ưu việt
là có sự hiệp hội của Đức Chúa Trời với điều này. Nó tạo thành, định nghĩa, và đưa
ra tính chất cho mọi sự. Nó vẫn là yếu tố chi phối tất cả những gì diễn ra từ
thời điểm đó trở đi.
Sự việc được nhận ra là Ngài đã liên kết chính
mình với một cái gì đó, và Ngài không bao giờ tách chính mình khỏi điều đó. Trải
suốt phần còn lại của các thời đại, Đức Chúa Trời của Bê-tên, Đức Chúa Trời của
ngôi nhà Đức Chúa Trời, và tất cả sự đầy đủ tâm trí và mục đích Ngài dành cho
con người, sẽ phải được đem vào đó mà ngôi nhà của Ngài có ngụ ý.
3. Gia-cốp đã nghe gì?.
"“Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham,
và của Y-sác, cha con. Đất con đang nằm đây thuộc về con! Ta ban miền đất này
cho con và cho dòng dõi con. Dòng dõi
con sẽ đông như cát bụi trên mặt đất. Con sẽ mở rộng biên cương cả đông tây,
nam bắc. Các dân tộc sẽ nhờ con và hậu tự của con mà được phước. Này, Ta sẽ ở cùng con luôn, con đi đâu Ta sẽ
theo gìn giữ đó và đem con về xứ này, vì Ta không bao giờ bỏ con, cho đến khi
Ta hoàn thành lời Ta đã hứa với con”.
---Bây giờ không cần phân tích các câu trên,
chúng ta lấy ý nghĩa chung. Nó đại diện cho ba điều: -
a/. Bê-tên được liên kết với một mục đích liên
tục của Đức Chúa Trời mà có liên quan cách thuộc linh với các giao tiếp của Ngài
với Áp-ra-ham và Y-sác. Các yếu tố thuộc linh trong mối quan hệ và kinh nghiệm
của hai người đó được tiến hành cho Gia-cốp vào lúc ông bước ra khỏi nhà cha
mình và đến Bê-tên - Nhà của Đức Chúa Trời.
b/. Trong một nơi bên ngoài - một nơi cách xa -
với một con người vốn không theo đúng ý muốn của Đức Chúa Trời, nhưng trong tối
thượng quyền và trong ân sủng, Ngài đã thông báo giao ước và những lời cam kết,
có liên quan đến chính mình Ngài, đảm bảo Gia-cốp một cách vô điều kiện cho đến
kết cuộc. Mục đích thuộc về Ngài và
không hề bắt đầu hoặc dựa vào hành động nào của con người.
c/. Con người được trưng bày ra ở đây. Những gì
được nói ở đây có liên quan đến con người theo một cách rất thực tế; cũng không
theo một cách hạn chế, nhưng Bê-tên có một mối quan hệ với tất cả các gia đình loài
người của trái đất. Những gì Đức Chúa Trời đã nói về Áp-ra-ham và Y-sác bây giờ
được nói về Gia-cốp, nhưng nó đi kèm trong mối liên quan đến Bê-tên. Một cái
nhìn về phía trước sẽ thấy rằng đây không phải là điểm căng thẳng, nhưng Bê-tên
đã đến để ở lại và được kết nối cách sinh tử với tương lai của mục đích này.
4. Gia-cốp đã nói gì?
"Gia-cốp thức giấc, tự nhủ: “Thật CHÚA ngự
tại đây mà ta không biết!” Ông sợ hãi
nói: “Nơi này thật đáng kính sợ. Đây chính là nhà của Đức Chúa Trời, là cổng trời!”
a/. Nhà của Đức Chúa Trời là nơi Đức Chúa Trời
có mặt.
b/. Khi ta ở trong nhà Đức Chúa Trời mà không
phù hợp với tâm trí của Ngài, chúng ta cảm thấy đó là một nơi khủng khiếp và sợ
hãi. Tại đây Gia-cốp là người sống trong xác thịt, và xác thịt thì không phù hợp
với sự hiện diện của Đức Chúa Trời và phải nhận ra rằng nhà nầy đáng sợ.
"Lạy Chúa, nhà Ngài thánh khiết mãi mãi". Nếu ai mang một tình trạng xấu
xa của mình vào nhà Đức Chúa Trời thì không thích ứng và một cảm giác kinh
hoàng sẽ tấn công vào lương tâm người ấy.
c/. "Cổng trời" tức thì đưa chúng ta
vào trực tiếp các tầng trời đang mở cửa và có tiếng nói được lắng nghe. Một bầu
trời mở ra, một tiếng nói, và một sự mặc khải tâm trí của Đức Chúa Trời là những
đặc điểm bắt đầu cuộc sống và sứ vụ của Chúa ở sông Giô đanh; thì cũng tại đỉnh
điểm nầy, trong quan hệ với thập tự giá của Ngài trên núi biến hình. Những điểm
đó cũng được kết nối với lễ ngũ tuần và sự hoán cải của Phao-lô. Những trường hợp
nầy đều là một trong kết nối sâu xa nhất của chúng với mục đích đời đời của Đức
Chúa Trời tại Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời được có các đặc điểm đó-- bởi việc trời
mở ra, tiếng nói của Đức Chúa Trời, và một sự mặc khải tâm trí của Ngài.
5. Gia-cốp đã làm gì?.
"Gia-cốp dậy sớm, lấy tảng đá gối đầu đêm
qua dựng lên làm trụ kỷ niệm, đổ dầu ô-liu trên đỉnh, rồi đặt tên địa điểm này là Bê-tên".
Trong Kinh Thánh một trụ cột luôn luôn là biểu hiệu
của một nhân chứng hoặc chứng cớ. Xem Sáng 31:52; Giô suê 4: 7; Ê-sai 19:
19-20.
Dầu là một tiêu biểu của Đức Thánh Linh. Vì vậy
Bê-tên làm tượng trưng bằng chứng do Đức Thánh Linh thiết lập bằng sự xức dầu.
Điều này cũng được nhìn thấy trong trường hợp của Chúa Giêsu ở bờ sông
Giô-đanh, và của Hội thánh trong địa vị tương
tự vào ngày ngũ tuần.
Sau khi khảo sát các đặc điểm của nhà Đức Chúa
Trời, chúng ta sẽ thấy mình chuyển động gần
như hoàn toàn trong những nguyên tắc này. Nếu có một sự am hiểu thuộc linh về
những điểm đó, thì sẽ có một số kiến thức rất phong phú và chân thật về những
gì thực sự là nhà của Đức Chúa Trời, như bản chất và mục đích của ngôi nhà ấy.
Những phương tiện của sự mặc khải thay đổi, các
dụng cụ có khác nhau; các hình thức qua đi; các khía cạnh khác nhau; nhưng mục
đích là như nhau, không bao giờ thay đổi, không bao giờ bỏ dở, luôn luôn tiếp tục
tồn tại sau mỗi thất bại xảy ra trong phương tiện được sử dụng. Đó là một điều thuộc
linh, và khi các đại lí vật chất sụp đổ, thực tế thuộc linh chỉ trở nên mạnh mẽ
hơn mà thôi.