Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

THƯ CỦA QUỈ -7


Thư 7
Cháu Wormwood thân mến!
Chú hết sức ngạc nhiên trước câu hỏi của cháu: giữ kín không cho bệnh nhân biết về sự hiện hữu của cháu có phải là điều cốt yếu không? Câu hỏi này đã được Bộ Tư Lệnh trả lời, ít ra là đối với giai đoạn hiện tại của cuộc chiến. Chiến thuật của chúng ta vào lúc này là ẩn mình. Đương nhiên không phải lúc nào cũng vậy. Chúng ta hiện đang đối diện với một tình trạng hết sức khó xử. Khi con người không tin vào sự hiện hữu của chúng ta thì chúng ta mất đi tất cả những hiệu quả thú vị của sự khủng bố và chúng ta không tạo ra được pháp sư nào. Nhưng khi họ tin rằng chúng ta hiện hữu thì chúng ta lại không thể biến họ thành những người theo chủ nghĩa duy vật và hoài nghi. Ít ra là chưa thể được. 



Chú có niềm hy vọng lớn lao là chúng ta, vào thời điểm thích hợp, sẽ học cách nhồi nhét thật nhiều cảm xúc và thần thoại vào khoa học của họ để khiến họ thật sự có niềm tin vào chúng ta (mà không ý thức được) trong khi tâm trí họ vẫn gắn chặt vào niềm tin nơi Kẻ Thù. "Sức sống", sự tôn thờ tình dục và một số lãnh vực về phân tâm học rất có ích cho việc đó. Nếu một ngày nào đó chúng ta có thể cho ra lò kiệt tác của chúng ta: một Pháp sư Duy vật, người không chỉ sử dụng mà còn tôn thờ những cái mà anh ta mơ hồ gọi là "Các sức mạnh", trong khi lại chối bỏ sự hiện hữu của "thần linh" thì cuộc chiến đã gần đến chỗ chấm dứt. Nhưng trong khi chờ đợi chúng ta phải tuân theo thượng lệnh.


 Chú nghĩ rằng cháu sẽ không gặp nhiều khó khăn trong việc che mắt bệnh nhân đâu.
Sự kiện 'Ma quỷ' là những nhân vật khôi hài trong trí tưởng tượng của thời đại mới này sẽ giúp cháu rất nhiều. Khi có một thoáng nghi ngờ nào về sự hiện hữu của cháu xuất hiện trong tâm trí của anh ta, hãy gợi cho anh ta hình ảnh một cái gì đó bó chặt trong chiếc quần chẩn màu đỏ, hãy thuyết phục anh ta rằng, vì anh không thể nào tin được vào cái trò ngớ ngẩn ấy thì cũng không thể tin là có sự hiện hữu của cháu được (đây là phương pháp gây hoang mang trong các sách giáo khoa cờ điển).

Chú không quên lời hứa nghiên cứu để xem nên biến bệnh nhân thành một người yêu nước hay yêu chủ nghĩa hòa bình cách cực đoan. Mọi sự cực đoan ngoại trừ sự tận tụy cực đoan đối với Kẻ Thù đều nên khuyến khích vào giai đoạn này, chứ không phải lúc nào cũng vậy. Một số thời kỳ thì hâm hẩm và tự mãn, khi đó bổn phận của chúng ta là ru cho họ ngủ yên hơn. Có những thời kỳ khác thí dụ như thời hiện đại này, mất quân bình và đang thiên về sự chia bè kết phái thì bổn phận chúng ta là thêm dầu vào lửa. Bất cứ một nhóm nào liên kết với nhau bởi một số quyền lợi mà những người khác không biết đến hay không ưa thích, có khuynh hướng phát triển bầu không khí của sự thán phục như trong nhà kính ươm cây, còn đối với thế giới bên ngoài thì phát triển một thứ tình cảm kiêu căng thù ghét cách lộ liễu vì cho rằng đây là thứ tình cảm không hướng về một người nào và được "chính nghĩa" ủng hộ. Điều này vẫn là thật ngay cả đối với những nhóm nhỏ được hình thành theo ý muốn của Kẻ Thù. Chúng ta muốn Hội thánh trở nên nhỏ bé, không phải để chỉ có ít người hơn có thể học biết về Kẻ Thù mà còn để cho những kẻ "biết" có thể đạt được một lòng nhiệt thành bất an và một sự công bình riêng tự vệ, của một hội kín hay một phe nhóm. Đương nhiên, chính Hội thánh được bảo vệ cách kỹ càng và chúng ta chưa bao giờ hoàn toàn thành công trong việc gán cho nó những đặc điểm của một phe nhóm, nhưng những nhóm nhỏ trong chính Hội thánh thường có được những kết quả hết sức khả quan, kể từ thời các phe nhóm của Phao-lô và A-pô-lô tại Cô-rinh-tô cho đến các phe nhóm trong Giáo hội Anh quốc.

Nếu có thể dẫn dụ bệnh nhân của cháu trở thành một người từ chối nhập ngũ vì lương tâm thấy không đúng, thì đương nhiên anh ta sẽ gia nhập một đoàn thể nhỏ, có tổ chức, hay phát biểu cũng như không được ưa thích và hiệu quả của điều này đối với một tân tín hữu Cơ đốc thì hầu như rất tốt. Nhưng hầu như không phải là chắc chắn. Trước khi cuộc chiến này khởi sự, phải chăng anh ta có những nỗi nghi ngờ về tính hợp pháp của việc tham dự một cuộc chiến chính đáng? Anh ta có lòng can đảm về phương diện thể chất lớn đến độ không chút nghi ngại gì về những động cơ thật của việc theo chủ nghĩa hòa bình không? Khi ở mức độ trung thực cao nhất (chẳng có người nào hoàn toàn trung thực), anh ta có thể chắc chắn rằng mình đang hành động vì muốn vâng phục Kẻ Thù không? Nếu anh ta là một người như vậy thì việc theo chủ nghĩa hòa bình của anh ta sẽ chẳng đem lại ích lợi gì cho chúng ta và Kẻ Thù có lẽ sẽ bảo vệ anh ta để không bị những hậu quả thông thường của việc tham gia một đoàn thể như vậy. Trong trường hợp này, chiến thuật hay nhất là ném anh ta vào một cơn khủng hoảng tình cảm bất ngờ để qua đó anh ta trở thành một người yêu nước đầy lo âu. Những điều như vậy thường có thể làm được. Nhưng nếu anh ta là loại người như chú nghĩ thì hãy thử chủ nghĩa hòa bình.

Dù anh ta có thái độ nào thì công việc của cháu cũng vẫn như vậy. Đầu tiên hãy để cho anh ta nghĩ chủ nghĩa yêu nước hay yêu hòa bình là một phần thuộc tôn giáo của anh. Rồi dưới ảnh hưởng của tinh thần đảng phái hãy khiến anh ta xem đó là phần quan trọng nhất. Rồi dần dần dẫn anh ta đến giai đoạn mà tôn giáo chỉ là một phần của "chính nghĩa", trong đó Cơ-đốc giáo chỉ có giá trị ở chỗ có thể đưa ra những lý lẽ xuất sắc bênh vực cho nỗ lực chiến tranh của Anh quốc hay nỗ lực hòa bình. Cháu cần phải ngăn cản anh ta có thái độ xem các vấn đề hàng ngày như là những cơ hội để vâng phục. Khi cháu có thể biến thế giới này thành cứu cánh và đức tin thành phương tiện của anh ta thì cháu đã gần như nắm được bệnh nhân của mình. Anh ta muốn theo đuổi mục đích nào trong thế gian cũng không quan trọng miễn là anh ta thấy các cuộc hội họp, truyền đạo đơn, các chính sách, các hoạt động, các chính nghĩa và các chiến dịch quan trọng hơn là sự cầu nguyện, các bài giảng Kinh Thánh hay lòng nhân ái. Khi đó anh ta là của chúng ta, anh ta càng "ngoan đạo" (theo kiểu đó) thì lại càng chắc chắn anh ta thuộc về chúng ta. Chú có thể chỉ cho cháu xem nguyên một chuồng đầy những người giống như vậy ở dưới này.

Chú thân yêu của cháu.
                                                                                                  Screwtape