Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

THƯ CỦA QUỈ-- 15


 Thư 15 
Cháu Wormwood thân mến!

 Đ
ương nhiên chú nhận thấy có sự tạm lắng trong cuộc chiến Châu Âu - cái mà bọn con người gọi cách ngây thơ là chiến tranh - và chú cũng không ngạc nhiên khi thấy cũng có sự tạm lắng tương tự trong những nỗi lo âu của bệnh nhân. Chúng ta sẽ khuyến khích sự lắng dịu này hay cứ thúc để anh ta phải lo lắng? Nỗi lo sợ giày vò hay lòng tin cậy mù quáng đều là hai trạng thái tinh thần có lợi. Chọn lựa giữa hai trạng thái này làm nảy sinh ra những vấn đề quan trọng.

Con người sống trong thời gian nhưng Kẻ Thù lại dành chúng cho vĩnh cửu. Do đó chú nghĩ rằng Hắn muốn bọn chúng chú ý đến hai điều chính, cõi vĩnh cửu và cái mà chúng gọi là hiện tại. Vì hiện tại chính là điểm mà thời gian đụng đến vĩnh cửu, chính trong giờ phút hiện tại bọn con người có một kinh nghiệm giống như kinh nghiệm của Kẻ Thù có về toàn bộ thực tế; và cũng chỉ trong giây phút này mà tự do và thực tế được ban cho chúng. Do đó, Hắn muốn bọn chúng luôn luôn quan tâm hoặc đến vĩnh cửu (có nghĩa là quan tâm đến Hắn) hoặc đến hiện tại - như suy gẫm về sự liên hiệp đời đời hay chia cách đời đời với Hắn hoặc nghe theo tiếng nói hiện tại của lương tâm, mang thập tự giá hiện tại, nhận ân điển hiện tại và cảm tạ vì niềm vui hiện tại.

  Nhiệm vụ chúng ta là tách khỏi chúng cõi đời đời cũng như khỏi hiện tại. Với mục tiêu đó thỉnh thoảng chúng ta cám dỗ một người (một góa phụ hay một học giả chẳng hạn) sống trong quá khứ. Nhưng điều này chỉ có giá trị tương đối vì bọn con người đã biết về quá khứ và vì tính chất đã định rõ của quá khứ khiến về một khía cạnh nào đó, nó cũng giống như vĩnh cửu. Khiến bọn chúng sống trong tương lai thì tốt hơn nhiều. Các nhu cầu sinh thái khiến mọi đam mê của chúng đều hướng về đó nên suy nghĩ về tương lai làm bừng lên hy vọng lẫn sợ hãi. Thêm vào đó, bọn chúng không biết gì về tương lai nên khi bắt chúng nghĩ về tương lai là chúng ta bắt chúng nghĩ về những điều không thực. Nói tóm lại, trong tất cả mọi thứ, tương lai là điều ít giống với vĩnh cửu nhất. Đó chính là khoảng thời gian có tính cách tạm thời nhất - vì quá khứ thì đã cô đặc và không còn chuyển động còn hiện tại thì đang bừng lên với những tia sáng của vĩnh cửu. Đó là lý do chúng ta khuyến khích tất cả những hệ thống tư tưởng như sự Tiến hóa, Khoa học Nhân văn hay Chủ nghĩa Vô Thần, luôn hướng những hy vọng của con người đến tương lai, ngay khi đang ở giữa sự tạm thời. Gần như hầu hết mọi tội ác đều bắt nguồn ở tương lai. Sự biết ơn nhìn về quá khứ và tình yêu nhìn về hiện tại; sự sợ hãi, keo kiệt, dục vọng và tham vọng nhìn về phía trước. Đừng nghĩ ham muốn xấu xa là một ngoại lệ. Khi niềm vui hiện tại đến thì tội lỗi (điều duy nhất mà chúng ta quan tâm) đã không còn. Niềm vui chính là phần của tiến trình mà chúng ta căm ghét và nếu có thể chúng ta sẽ loại trừ nó nếu không làm mất đi tội lỗi; phần này do Kẻ Thù đóng góp, vì vậy nó được kinh nghiệm trong hiện tại. Tội lỗi, sự đóng góp của chúng ta thì hướng về phía trước.

Chắc chắn Kẻ Thù cũng muốn bọn con người nghĩ về tương lai - đủ để ngay từ bây giờ dự tính cho những hành động công bình, nhân ái mà có lẽ sẽ là bổn phận của họ vào ngày mai. Dự tính cho công việc của ngày mai chính là bổn phận của ngày hôm nay, dù chất liệu của nó là từ tương lai thì bổn phận này giống như tất cả mọi bổn phận, là ở hiện tại. Kẻ Thù không muốn con người hướng lòng về tương lai và đặt kho báu của chúng ở đó, nhưng chúng ta thì muốn như vậy. Đối với Hắn, con người lý tưởng là người sau một ngày làm việc cho lợi ích của hậu thế, (nếu như đó là thiên hướng của Hắn), bỏ ra ngoài tâm trí tất cả những điều đó, giao thác vấn đề cho Thượng Đế và quay lại ngay với sự kiên nhẫn hay sự biết ơn mà hiện tại đòi hỏi anh ta. Nhưng chúng ta muốn một người lo âu mệt mỏi vì tương lai - bị ám ảnh bởi những ảo ảnh của một Thiên đàng sắp đến hay Địa ngục trần gian - sẵn sàng bất tuân mệnh lệnh của Kẻ Thù trong hiện tại nếu chúng ta có thể làm anh ta nghĩ rằng có thể đạt đến cái này hoặc tránh cái kia, và có một đức tin tùy thuộc vào sự thành công hay thất bại của những chương trình mà anh ta sẽ không nhìn được kết cuộc. Chúng ta muốn có nguyên một nòi giống cứ liên tục theo đuổi một ảo ảnh; không trung thực không nhân từ hay sung sướng trong hiện tại nhưng luôn sử dụng những ân tứ được ban cho trong hiện tại để chất đống nhiên liệu trên bàn thờ của tương lai.

   Do đó, nói chung sẽ tốt hơn cho chúng ta nếu bệnh nhân của cháu tràn đầy lo lắng hay hy vọng - điều nào cũng được - về cuộc chiến này hơn là sống trong hiện tại. Sống trong hiện tại cũng hơi mơ hồ, tối nghĩa. Nó có thể mô tả một trạng thái tinh thần cũng quan tâm đến tương lai như đến chính nỗi lo âu. Bệnh nhân của cháu có thể không bối rối gì về tương lai, không phải vì anh ta quan tâm đến hiện tại nhưng vì anh ta đã tự thuyết phục rằng tương lai sẽ rất là thoải mái. Một sự tin cậy tương tự như vậy rất có lợi cho chúng ta vì nó mở đường cho nhiều nỗi thất vọng, đưa đến sự nổi loạn khi những hy vọng hão huyền của anh ta tan biến. Nhưng, nếu mặt khác, anh ta nhận biết rằng những điều khủng khiếp có thể đang chờ đón và cầu nguyện cho có sức mạnh để đương đầu với chúng, đồng thời anh ta cứ quan tâm đến hiện tại vì chính và chỉ tại đó là có sự hiện hữu của mọi bổn phận, mọi ân điển, mọi hiểu biết và mọi niềm vui, thì tình trạng của anh ta hết sức bất lợi cho chúng ta và cần phải bị tấn công ngay tức khắc. Ở đây, vũ khí từ ngữ của chúng ta có kết quả tốt. Cháu hãy dùng thử từ ' thỏa lòng'. Tuy nhiên, thường thì con người 'sống trong hiện tại', không vì bất cứ lý do nào chú đã nêu ra mà chỉ đơn giản vì anh ta có sức khỏe và thích thú với công việc của mình. Hiện tại này cũng hoàn toàn tự nhiên thôi. Nhưng dù sao thì nếu chú ở vào địa vị cháu thì chú sẽ phá vỡ hiện tượng này. Chẳng có hiện tượng tự nhiên nào thuận lợi cho chúng ta cả. Và thêm vào đó, tại sao lại để cho bọn con người sung sướng?
                                                                              Chú thân yêu của cháu.
                                                                                               Screwtape