Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

THƯ CỦA QUỉ-- 9


THƯ 9
Cháu Wormwood!

Chú hy vọng lá thư lần trước thuyết phục được cháu là thời kỳ đi xuống hay "khô hạn" mà hiện giờ bệnh nhân của cháu đang trải qua tự nó sẽ không đem đến cho cháu linh hồn của anh ta, mà còn cần khai thác cách đúng mức. Bây giờ chú xét đến các hình thức khai thác nên sử dụng.


Trước tiên chú thấy thời điểm đi xuống cung cấp những cơ hội rất tuyệt cho những cám dỗ xác thịt đặc biệt là tình dục. Có lẽ cháu thấy ngạc nhiên vì đương nhiên trong thời kỳ đi lên có nhiều năng lực thể chất và do đó nhiều ham muốn mạnh mẽ hơn nhưng cháu phải nhớ rằng khả năng chống cự lại cũng ở mức độ cao nhất trong thời kỳ này. Sức khỏe thể chất và tinh thần mà cháu muốn sử dụng để đem đến sự ham muốn xấu xa có thể dễ dàng được sử dụng vào công việc, giải trí, suy gẫm hay những thú vui vô hại. Chúng ta có nhiều cơ may thành công hơn nếu thế giới nội tâm của bệnh nhân buồn tẻ, lạnh lẽo và trống rỗng. Và cháu cần lưu ý tình dục trong thời kỳ đi xuống có một phẩm chất khác hẳn với thời kỳ đi lên. Nó sẽ không dẫn đến tình trạng nhạt nhẻo vô vị mà bọn con người gọi là "yêu" mà nó sẽ dễ dàng lôi kéo con người đến những sự đồi trụy và không hề bị phá hỏng bởi sự hào phóng, óc tưởng tượng và ngay cả những việc thuộc linh kèm theo, những yếu tố thường làm cho tình dục của bọn con người trở thành rất đáng nản. 

Điều này cũng đúng đối với mọi ham muốn khác của xác thịt. Cháu sẽ dễ dàng biến bệnh nhân của mình thành tên sâu rượu bằng cách thúc đẩy anh ta dùng rượu như một loại thuốc giảm đau khi anh ta buồn rầu mệt mỏi hơn là khích lệ anh ta sử dụng nó làm phương tiện vui chơi với bạn bè, khi anh ta phấn khởi và vui vẻ. Đừng bao giờ quên khi chúng ta đối phó với bất kỳ niềm vui nào ở dạng lành mạnh, bình thường và gây thỏa lòng thì chúng ta đang ở trên mảnh đất của Kẻ Thù. Chú biết chúng ta đã chiếm được nhiều linh hồn qua các thú vui. Thế nhưng đó là phát minh của Hắn chứ không phải của chúng ta. Hắn tạo ra những niềm vui còn tất cả những tìm tòi của chúng ta vẫn chưa sản xuất ra được niềm vui nào. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là khuyến khích bọn con người sử dụng những niềm vui (mà Kẻ Thù chúng ta đã tạo ra) vào những thời điểm, theo những cách thức và những mức độ mà Hắn đã cấm. Như vậy chúng ta luôn cố tìm cách làm biến dạng bản chất của niềm vui, khiến nó xa cách Đấng tạo ra nó và không còn đem lại sự vui thú. Một sự khao khát ngày càng tăng đối với một niềm vui ngày càng giảm sút chính là công thức thực thụ. Đây là phương cách tốt hơn và chắc chắn hơn. Chiếm lấy linh hồn của một con người và chẳng cho hắn ta điều gì bù lại là điều thực sự làm thỏa lòng Cha chúng ta. Và những thời kỳ đi xuống chính là thời điểm thuận lợi để khởi sự quá trình trên.

Nhưng còn có một cách tốt hơn để khai thác thời kỳ đi xuống dựa trên chính những suy nghĩ của bệnh nhân về thời kỳ này. Như thường lệ bước đầu tiên là giữ bệnh nhân trong sự thiếu hiểu biết. Đừng để anh ta biết có định luật Trồi sụt. Hãy để cho anh ta tưởng rằng những nhiệt tình đầu tiên của sự qui đạo sẽ và đáng phải kéo dài mãi mãi cũng như tình trạng khô hạn hiện tại của anh ta là một tình trạng thường xuyên. Sau khi đã nhồi nhét hiểu biết sai lạc này vào đầu anh ta, cháu có thể tiến hành theo nhiều cách khác nhau. Tất cả tùy thuộc sự kiện bệnh nhân của cháu thuộc hạng người nào, loại dễ chán nản, có thể bị cám dỗ đến nỗi tuyệt vọng hay loại lạc quan suy nghĩ theo ý thích của mình, có thể khiến họ tin là mọi sự đều tốt đẹp. Loại thứ nhất thì hơi hiếm. Nếu bệnh nhân cháu thuộc loại này thì mọi sự sẽ rất dễ dàng, chỉ cần đừng cho anh ta gặp những Cơ đốc nhân nhiều kinh nghiệm (một công việc tương đối dễ ở thời đại này), rồi hướng anh ta chú ý đến những đoạn Kinh Thánh thích hợp và thúc đẩy anh ta vào công việc vô vọng này: tìm cách có lại được những cảm xúc ban đầu bằng sức riêng của mình và phần thắng sẽ thuộc về chúng ta.

Ngược lại, nếu anh ta thuộc loại người hay hy vọng thì công việc của cháu là khiến anh ta chấp nhận nhiệt độ thấp hiện tại rồi dần dần cảm thấy hài lòng thuyết phục anh ta rằng nhiệt độ ấy cũng không đến nỗi nào. Chừng 1,2 tuần sau cháu sẽ khiến anh ta tự hỏi không biết những ngày đầu của thời qui đạo có hơi quá lố không? Hãy nói với anh ta về “sự tiết độ trong mọi sự”. Nếu cháu có thể đưa anh ta đến chỗ suy nghĩ một lần thôi là “tôn giáo ở mức độ nào đó thì tốt” thì cháu có thể cảm thấy sung sướng về linh hồn anh ta. Một tôn giáo vừa phải thì cũng tốt như không có tôn giáo vậy, mà lại còn thú vị hơn!

Một cách khác là tấn công trực tiếp vào đức tin của anh ta. Khi cháu đã khiến anh ta nghĩ rằng thời kỳ đi xuống là thường xuyên thì sao cháu lại không thể thuyết phục anh ta là "giai đoạn tôn giáo" của anh sẽ tàn lụi y như các giai đoạn trước đó? Đương nhiên là không có cách thức hợp lý nào để chuyển từ mệnh đề :"Tôi đã không còn quan tâm đến vấn đề đó" sang mệnh đề : "Điều đó là sai". Nhưng, như chú đã nói trước đây, cháu phải dựa vào các từ chứ không phải vào lý trí. Chỉ cần từ "giai đoạn" là có thể đủ để thành công. Chú chắc rằng bệnh nhân của cháu đã trải qua nhiều giai đoạn trước đây (tất cả bọn chúng đều như vậy) và anh ta có thái độ bề trên đối với các giai đoạn đã trải qua, chẳng phải vì anh ta thật sự lên án chúng, mà chỉ vì chúng thuộc về quá khứ (hãy nhồi cho anh ta thật nhiều những tư tưởng mơ hồ về Sự Tiến bộ, Sự Tiến hóa và Quan điểm Lịch sử và cung cấp nhiều tiểu sử hiện đại cho anh ta đọc. Những nhân vật chính luôn chuyển từ giai đoạn này sang giai đoạn khác, phải không?)

Cháu nắm vững vấn đề rồi chứ? Đừng để lọt vào tâm trí anh ta sự tương phản rõ ràng giữa Đúng và Sai. Hãy sử dụng các từ ngữ mơ hồ và tốt đẹp :"Đó chỉ là một giai đoạn", "Tôi đã trải qua tất cả các thứ đó" và đừng quên từ phước hạnh:"Tuổi mới lớn".
                                                                                 Chú thân yêu của cháu.
Screwtape