Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

THƯ CỦA QUỈ-- 5



 THƯ 5
Cháu Wormwood thân mến!

Chú hơi thất vọng vì đang mong nhận được một bản tường trình đầy đủ chi tiết về công việc của cháu thì lại nhận được một bài vở mơ hồ. Cháu nói rằng cháu "sướng điên lên" vì bọn người ở Châu Âu lại gây ra một cuộc chiến tranh khác. Chú hiểu rõ điều gì đã xảy đến với cháu. Cháu không sướng điên lên mà chỉ say rượu thôi. Chú có thể dựng lại tâm trạng của cháu cách chính xác khi đoán các ẩn ý của cháu trong bản tường thuật thiếu mạch lạc về cái đêm mất ngủ của tên bệnh nhân. Lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình, cháu được nếm cái chất men, phần thưởng của tất cả công sức của chúng ta - nỗi thống khổ và hoang mang của một linh hồn - và nó đã làm cho cháu say. Chú không thể trách cháu được. Chú không mong đợi những cái đầu có sạn trên những đôi vai non trẻ.


Thế bệnh nhân của cháu có phản ứng lại các viễn cảnh tương lai kinh khủng của cháu không? Cháu có khiến anh ta có vài cái nhìn tiếc nuối và tự thương hại về cái quá khứ sung sướng không? Cháu có làm anh ta đau quặng ruột vì sợ không? Cháu đã trổ hết chiêu rồi, phải không? Đương nhiên phải vậy thôi. Nhưng hãy nhớ kỹ nhé Wormwood, bổn phận trước, niềm vui sau. Bất cứ sự lơi lỏng nào của cháu sẽ dẫn đến việc làm xổng mất con mồi mà hiện cháu đang vui thú nếm ngụm đầu tiên. Và ngược lại, bằng hành động tỉnh táo và kiên trì mà cuối cùng cháu có thể nắm chắc được linh hồn anh ta, thì anh ta mãi mãi là của cháu - một ly tràn đầy tuyệt vọng, khiếp sợ và kinh ngạc mà cháu có thể đưa lên môi lúc nào cũng được. Vì thế đừng để cho bất kỳ sự khích động nhất thời nào làm cháu lơ là nhiệm vụ chính là làm suy yếu đức tin và bóp nghẹt các đức hạnh ngay từ trong trứng nước.

 Trong thư tới đừng quên tường trình đầy đủ về những phản ứng của bệnh nhân đối với chiến tranh để chúng ta có thể nghiên cứu xem tốt hơn nên biến anh ta thành một người yêu nước cực đoan hay nồng nhiệt theo chủ trương hòa bình. Có nhiều khả năng để lựa chọn.
 Trong khi chờ đợi, chú cần phải cảnh cáo cháu là đừng hy vọng quá nhiều vào chiến
 tranh.

     Đ
ương nhiên chiến tranh là thú vị! Với số lượng công nhân đông đảo chuyên cần của chúng ta thì nỗi khiếp sợ và đau đớn của con người là một thứ giải khát chính đáng và thích thú. Nhưng ích lợi thường xuyên của chiến tranh là gì nếu chúng ta không sử dụng nó để đem lại nhiều linh hồn cho Cha chúng ta dưới đó? Khi chú thấy nỗi đau khổ tạm thời của những con người mà cuối cùng lại vuột khỏi tay chúng ta, chú có cảm tưởng như là chú được phép nếm món ăn đầu tiên của một bữa tiệc sang trọng và rồi bị tước mất những món còn lại. Thà chẳng được nếm qua tí gì lại còn hơn. Kẻ Thù, trung thành với những phương pháp chiến đấu man rợ, cho phép chúng ta chứng kiến nỗi đau khổ ngắn ngủi của bọn con cưng của Hắn chỉ để trêu ngươi và giày vò chúng ta thôi - để chế nhạo nỗi thèm khát nảy sinh trong chúng ta khi thấy đặc quyền Hắn đang được hưởng trong giai đoạn hiện tại của cuộc chiến. Chúng ta hãy nghĩ đến cách sử dụng hơn là cách vui hưởng cuộc chiến này tại Âu châu. Vì nó vốn có một số khía cạnh không hề thuận lợi cho chúng ta chút nào. Chúng ta có thể hy vọng vào số lượng lớn tội ác tàn bạo, nhưng nếu không cẩn thận chúng ta sẽ thấy hàng ngàn người quay hẳn sang phía Kẻ Thù trong cơn hoạn nạn này. Một số khác, nhiều hơn nữa, không đi xa đến vậy, nhưng sẽ chuyển sự quan tâm đến những giá trị và chính nghĩa mà họ cho là cao hơn bản thân họ. Chú biết Kẻ Thù không tán đồng tất cả những chính nghĩa đó, nhưng đây là chỗ mà Hắn ta tỏ ra không công bằng. Hắn hay thưởng cho những con người đã hy sinh tính mạng cho những chính nghĩa mà Hắn nghĩ là không tốt, dựa trên lời ngụy biện ghê tởm này: Họ cho những chính nghĩa đó là tốt và cố gắng theo điều tốt nhất mà họ biết. Cháu hãy nghĩ đến những cái chết thời chiến không thuận lợi gì cho chúng ta. Con người bị giết ở những nơi họ biết họ có thể bị giết và nếu như họ đã ở về phía Kẻ Thù thì họ đi đến chỗ ấy trong tình trạng được chuẩn bị. Sẽ tốt hơn cho chúng ta biết mấy nếu tất cả mọi người đều chết trong những bệnh viện đắt tiền giữa những lời nói dối của bác sĩ, y tá và bạn bè, những người đã được chúng ta huấn luyện để che giấu sự thật. Họ hứa hẹn sự sống cho người đang hấp hối và khuyến khích quan điểm bệnh tật thứ tha cho mọi yếu đuối và nếu các công nhân của chúng ta biết rõ công việc thì họ sẽ ngăn trở sự viếng thăm của một tu sĩ để khỏi làm lộ cho bệnh nhân biết tình trạng thật của mình. Điều tai hại đối với chúng ta là chiến tranh, nhắc nhở thường xuyên đến cái chết. Trong thời chiến, chẳng một người nào có thể tin rằng mình sẽ sống mãi.

Chú biết là Scabtree và những người khác đã thấy chiến tranh là dịp may lớn để tấn công vào đức tin, nhưng Chú nghĩ đây là một quan điểm thổi phồng quá mức. Những bọn theo phe Kẻ Thù đã được Hắn ta nói rõ cho biết rằng chịu khổ là một phần chủ yếu của điều mà Hắn gọi là Sự Cứu Chuộc. Vì vậy một đức tin mà một cuộc chiến hay một tai họa có thể ngăn trở thì cũng không đáng bỏ công sức ra để phá hoại. Bây giờ chú nói đến nỗi khổ tràn lan kéo dài suốt những cuộc chiến. Đương nhiên ngay trong những giây phút kinh hoàng, tang tóc hay đau đớn về thể xác, cháu có thể nắm được bệnh nhân của mình, khi lý trí của anh ta tạm thời bị mất sáng suốt. Nhưng ngay cả những lúc đó, nếu anh ta chạy đến Tổng hành dinh của Kẻ Thù thì anh ta là một đồn lũy được bảo vệ chắc chắn.
Chú thân yêu của cháu.
                                                                                                Screwtape