Cái Túi Vàng
Vào khoảng trước hồi đại chiến, bên láng giềng tôi có một người đang hấp hối trên giường bệnh. Chúng tôi tấp nập ở xung quanh, cùng các vợ con anh ta, để ý dò xem trên bộ mặt nhăn nheo vì đau đớn,cái bệnh tình hiểm nghèo đang lấy chực lôi anh ta đi. Thầy thuốc vừa báo cho chúng tôi biết giờ cuối cùng đã đến. Bệnh nhân chỉ còn sống trong giây phút.
Thình lình người hấp hối mở bừng đôi mắt, nhìn chúng tôi một cách ão não, buồn rầu, rồi dường như cố sức bình sinh gượng ấp úng vài tiếng vô nghĩa: “ái úi, ái úi!...”
Chúng tôi ngơ ngác trông nhau, chưa hiểu ra sao cả. Chẳng hay ý muốn của kẽ hấp hối kia là gì? Mà anh ta cứ lấp bấp mãi: “ái úi, ái úi!” Về sau chị vợ ùng ùng đứng dậy, chạy đến bên cái tủ lớn, lục lạo trong chỗ kín, lấy ra trong một cái túi bằng vải thô, có dây buộc chặt. Chị ta cởi dây, rồi hớn hở mang đến cho anh chàng hấp hối. Thì ra chị ta hiểu là “cái túi”. Đó là vật mà anh ta cố đòi cho được trong giây phút cuối cùng. Con người làm ăn vất vả, suốt đời chỉ lo nhặt nhạnh, nào ký gởi cho đầy quyền sổ nhà băng, nào mua ngân phiếu, nào tích bạc cho đầy cái túi đó.
Anh ta cầm lấy cái túi ấy lần sau cùng. Thò tay vào như cái ý thèm thuồng, anh ta lôi ra những vốc tiềng vàng nó qua khe tay không sao nắm lại được. Anh ta mân mê nó mãi mấy đồng tiền yêu qúi.Tiền rơi lung tung quanh mình, cả trên giường, cả trên thân thể trơ xương.
Mặt anh ta bổng nhiên co rút lại như ghê sợ lạ lùng. Anh ta cố ôm ghì vào ngực cái túi lưng một nửa tiền Louis (Lô Y) rồi tắt nghỉ, không có lời nào trối lại với người nhà để tỏ lòng nhớ, mong, yêu, tiếc. Trên giường, than ôi! rải rác những vàng, chỉ có cái thây khốn nạn.
"Các ngươi chớ của cải ở dưới đất là nơi có sâu mối, ten rét làm hư,và kẽ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. Vì chưng của cải ngươi ở đâu thì lòng ngươi ở đó”.
Ôi anh chị em ơi! thật thế, chúng ta phải làm lụng để nuôi sống, song xin chớ để hết tâm thần vào của cải ở đời tạm này. Chúng ta hãy nhìn xem người Galilê nhũn nhặn về sau trở thành Chúa tể cả thế gian. Ngài khuyến khích ta noi theo con đường dẫn đến nguồn hạnh phước. Hãy nghe lời dạy bảo của Chúa chúng ta, nên ăn ở ra người tín đồ Đấng Christ, nên nghĩ đến kẽ lận cận, nên học để trở thành người tốt, để kính phục Đức-Chúa-Trời và phục vụ Ngài, thì chúng ta sẽ thâu của trên thiên đàng. Giờ cuối cùng đã đến, ta chớ nên nghĩ mà tiếc tiền. Trong mắt chúng ta lúc đó sẻ nãy ra một tia sáng hy vọng, tự tín vì Đức-Chúa-Trời tiếp rước linh hồn bất tử của chúng ta, chúng ta sẽ trở nên một bảo tàng rất lâu bền vậy.
TKB