Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

TÔI NGUYỆN ĐẾN LIỀN - TC 178



Charlotte Elliott (1789 1871) nổi khùng với bản thân cô, với gia đình và với cả Đức Chúa Trời. Ba mươi ba tuổi lẽ ra cô phải tràn đầy sức khoẻ mới phải, đàng này cô cứ bệnh hoạn yếu ớt bởi phải chịu sự huấn luyện căng thẳng về âm nhạc và nghệ thuật.


Cô phàn nàn: “Nếu Đức Chúa Trời yêu tôi, Ngài ắt chẳng đãi tôi như thế. Lẽ ra Ngài phải đãi tôi, đối xử với tôi như tôi đã đối xử với anh, chị tôi hay bất cứ ai mà tôi yêu mến”.
Tinh thần phản kháng không chỉ gây ô nhiễm lòng cô mà còn làm cuộc sống của cả gia đình căng thẳng theo. Để làm dịu tâm hồn cô con gái tài năng của mình, ông Charles Elliot đã mời Tấn sĩ Cesar Malan, mục sư và nhạc sĩ nổi tiếng người Thuỵ sĩ đến chơi nhà ông ở Westfield Lodge, Brighten nước Anh vào tháng 5.1822. Ngày 9.5 Tấn sĩ Malan - người được kể là nhạc sĩ lớn nhất trong giới biên soạn thánh ca tiếng Pháp ngồi ăn tối với gia đình Elliot thì Charlotte bùng nổ cơn tình cảm điển hình của cô: cô nguyền rủa rằng Đức Chúa Trời độc ác đối với cô, cô chỉ trích anh cô, Mục sư Henry Venn Elliot cũng như em gái cô và cả cha cô nữa về sự thiếu cảm thông của họ đối với cô. Buồn phiền vì thái độ thiếu tôn trọng của Charlotte đối với vị khách quí danh tiếng, cha cô cáo lỗi và rời khỏi phòng ăn cùng người con trai và cô con gái thứ hai.

Tấn sĩ Malan và Charlotte nhìn đối mặt nhau qua bàn ăn. Sau giây phút yên lặng căng thẳng, Tấn sỉ hỏi:



- Cô chán ngấy chính mình cô phải không?



- Ý ông muốn nói gì? Cô giận dữ hỏi lại ông.



- Cô giữ sự ghen ghét, tức giận vì trên đời này cô chẳng có gì để bám víu. Ông đáp. Kết quả là cô trở nên chua cay và bất mãn.



- Thế phương thuốc chữa trị của ông là gì nào? Cô hỏi.




- Cô cần đức tin mà cô đang cố khinh bỉ, loại bỏ đó.



Cảm nhận được sự hiểu biết của Tấn sị Malan đối với mình, chẳng bao lâu Charlotte trút bỏ “cái vỏ” của mình, buông thả những cảm xúc bị giam chặt mà cô cứ mãi chiến đấu để che giấu trong nhiều năm. Tấn sĩ Malan giải thích thế nào Đức Chúa Trời, như chúng ta biết Ngài trong Chúa Giê-xu, có thể giúp cô tìm thấy sự bình an trong tâm hồn cũng như cho trí não và thể xác cô. Bất chợt Charlotte thấy rõ con người mình như Đức Chúa Trời thấy, và cô thật xấu hổ.



- “Thưa Tấn sĩ” cô nói “Tôi muốn xin lỗi ông về thái độ thiếu tôn trọng của tôi trong bữa ăn, xin ông tha thứ cho tôi. Tôi cũng xin được Tấn sĩ khuyên bảo. Nếu tôi muốn trở thành một Cơ-đốc nhân, được chia xẻ sự bình an, vui mừng mà Tấn sĩ đang có đó thì tôi phải làm gì và làm thế nào?”




- “Cô phải dâng mình cho Đức Chúa Trời như chính cô hiện giờ đây”, ông giải thích, “với những cuộc chiến đấu và những nỗi sợ hãi, những điều thù ghét và tình yêu thương, với lòng đố kỵ cùng tánh nóng giận, với lòng kiêu ngạo lẫn sự xấu hổ... Chúa sẽ cất những thứ đó ra khỏi lòng cô trong sự tương xứng với đức tin và thay vào đó là tình yêu lớn lao của Ngài.



- “Như chính tôi hiện giờ?!” Charlotte lặp lại và thêm “tôi phải đến cùng Chúa với con người tôi, hiện trạng như chính tôi giờ đây phải không?
Tấn sĩ Malan đáp: “Phải rồi, hãy cầu nguyện thế này: Lạy Đức Chúa Trời, con đến cùng Ngài với con người của chính con giờ đây để Ngài làm mới lại và sử dụng con cho sự vinh hiển và cho nước của Ngài”.



Mười bốn năm sau, vào ngày kỷ niệm buổi nói chuyện đó, Charlotte sớm được gọi cách trìu mến là 'Tia thái dương của Brighton” nhận được bức thư hằng năm của Tấn sĩ Malan. Bà hồi tưởng lại lần gặp gỡ ấy và những đổi thay kỳ lạ trên đời sống mình, bà nhớ lại lời Tấn sĩ “đến cùng Chúa như chính cô hiện giờ thế nào, đừng cố gắng nữa, Chúa muốn cứu chữa từ chính bộ mặt này, tình trạng này của cô...”, rồi bà cũng nhớ câu trả lời của mình... Bà cũng nghĩ đến, nhớ đến nhiều người chỉ mãi lo kiếm tiền, chạy theo dục vọng, phạm đủ mọi tội và rồi nặng trĩu mặc cảm, sợ đến với Chúa...



Lúc ấy anh và em gái bà vắng nhà, bận giúp bán hàng trong cho bán hàng vì công ích xã hội của Trường Nữ thánh Mary, Charlotte nay đã 47 tuổi - ngồi viết ra lời tự thuật tâm linh của mình trong một bài thơ có 7 khổ, mà những dòng bắt đầu như sau:



Tuyệt nhiên không cách chi bào chữa tôi
Chỉ huyết Giê-xu đã đổ thay rồi
Ngài yêu tôi lắm hằng khuyên tôi đến