LỐI MÒN ĐẾN
VỚI ĐẤNG CHRIST THẬT
Các tên gọi trong Cựu Ước rất có ý nghĩa.
Như chúng ta đã thấy, một người có tên Đức Chúa Trời là Vua tôi (Elimelech) kết
hôn với một người có tên Vui Vẻ (Naomi), và có hai con trai, Hòa Nhã (Mahlon)
và Suy Yếu (Chilion). Gia đình này lìa khỏi Ngôi Nhà Bánh (Bethlehem )
trong miền đất tốt lành để di hành đất miền đất của người Moab , một dân bị Đức Chúa Trời rủa
sả. Tại sao họ lại làm vậy? Đó là vì nạn đói. Có một sự thiếu hụt thức ăn trong
Ngôi Nhà Bánh. Điều gì có thể gây ra điều này? Điều này xảy ra trong thời kỳ
cai trị của các thẩm phán, một thời kỳ rối loạn và quyền lãnh đạo không thích
đáng. Quyền lãnh đạo không thích đáng dẫn đến nguồn cung ứng thực phẩm không
thích đáng giữa vòng dân Đức Chúa Trời.
QUYỀN LÃNH
ĐẠO KHÔNG THÍCH ĐÁNG
LÀ NGUYÊN
NHÂN CỦA NẠN ĐÓI
Các
thẩm phán của ngày đó có nhiều quyền bính hơn Tổng thống Hoa Kỳ. Ở Mỹ, cơ chế
kiểm soát và cân bằng được xây dựng vào trong chính quyền. Ở Israel vào thời đó, thẩm phán nắm
quyền tuyệt đối để tập hợp dân chúng cho chiến tranh và lập pháp, hành pháp
cũng như chính sách. Tuy nhiên, chúng ta phải nhận thực rằng chính sự cấu thành
của một người mới quyết định bản chất quyền lãnh đạo của người ấy. Nếu các
trưởng lão của một hội thánh lành mạnh, thì hội thánh đó sẽ lành mạnh. Nếu các
trưởng lão cầu nguyện, hội thánh đó sẽ cầu nguyện. Cách các trưởng lão vận dụng
quyết định cách các thánh đồ trong hội thánh địa phương đó vận dụng. Sự chuyển
động của Chúa trên đất được thực hiện qua các chức vụ, không phải các địa vị.
Cách một người được cấu thành quyết định cách người ấy vận dụng quyền lãnh đạo.
Dường
như trước thời Ruth, không có thẩm phán cai trị nào biết Chúa cách đúng đắn.
Thay vì vậy, có một sự thiếu hụt lớn trong quyền lãnh đạo và điều này dẫn đến
sự thiếu hụt sự nuôi dưỡng cho dân Đức Chúa Trời. Vì vậy, Elimelech cùng với vợ
ông là Naomi và hai con trai của họ là Mahlon và Chilion đã lìa khỏi đó để kiều
ngụ trong miền đất Moab .
Trong
miền đất của dân bị rủa sả này, con trai Suy Yếu kết hôn với một người nữ tên
là Tươi Mới, và con trai Hòa Nhã kết hôn với một người nữ tên Bạn Đồng Hành
Thân Mật (hoặc Người Chăn). Cuối cùng, có sự trở về miền đất tốt lành và một
điều gì đó đã được sản sinh cho Đức Chúa Trời. Do đó, để đạt đến điểm mà một
điều gì đó có thể được sản sinh cho Đức Chúa Trời, cần phải có ba giai đoạn
kinh nghiệm.
GIAI ĐOẠN
MỘT: NẾP SỐNG HỘI THÁNH KÌ DIỆU
Cấp độ
kinh nghiệm đầu tiên là Bethlehem ,
nơi Elimelech và Naomi đã kinh nghiệm sự phong phú dư dật trong miền đất tốt
lành, nơi của các phước hạnh thần thượng. Nếu chưa từng kinh nghiệm giai đoạn
thứ nhất này trong nếp sống Cơ Đốc của mình, thì chúng ta không thể trở nên
những người yêu Christ và hội thánh. Trong giai đoạn thứ nhất này, chúng ta nhìn
thấy nếp sống Cơ Đốc và nếp sống hội thánh thật kì diệu biết bao. Chúng ta được
bắt lấy và có thể tuyên bố: “Đức Chúa Trời là Vua tôi!” Sự vui vẻ đồng hành với
chúng ta.
Đối với
những người ở trong giai đoạn này, nếp sống hội thánh đầy dẫy thức ăn. Họ yêu
nếp sống hội thánh và họ yêu các anh chị em. Trong kinh nghiệm của họ, Chúa
thật phong phú. Họ có thể ca hát với sự đánh giá cao: “Nếp sống hội thánh vinh
hiển – dự tiệc từ một kho dự trữ phong phú như vậy!”
GIAI ĐOẠN
HAI: NẠN ĐÓI THUỘC LINH
Cuối
cùng, chúng ta bước vào một giai đoạn khác. Sau một khoảng thời gian, chúng ta
có thể phê bình: “Các anh em có thể làm điều này thay vì điều kia; hoặc “sự
việc đã khác rồi; họ không còn phong phú như trước nữa”. Có thể mọi điều thật
sự không còn phong phú như trước nữa, hoặc chúng chỉ có vẻ kém phong phú vì các
ý kiến của chúng ta đã xoay lòng ra khỏi Christ. Một điều không thể tránh khỏi
là trong nếp sống hội thánh phong phú, cuối cùng người ta sẽ cảm thấy mọi điều
không còn kì diệu như trước nữa, và có điều gì đó thiếu hụt. Khi điều này xảy
ra, chúng ta bắt đầu có những ý tưởng vè những điều khác. Đây là khởi đầu của
nạn đói. Một kinh nghiệm như vậy có thể ảnh hưởng đến một cá nhân hay toàn thể
nếp sống hội thánh. Tuy nhiên, mọi người được Chúa bắt lấy đều sẽ đương đầu với
cảm nhận này và nhận thấy sự thiếu hụt.
Khi hội
thánh bước vào kinh nghiệm này, các thành viên của hội thánh sẽ bắt đầu tìm
kiếm sự nuôi dưỡng ở nơi khác. Một số người có thể tìm kiếm các phước hạnh họ
nghe các nhóm khác kinh nghiệm. Họ có thể lìa khỏi đó để gia nhập các cộng đoàn
khác hoặc thành lập nhóm cơ đốc riêng của họ. Một số người sẽ bắt đầu lang
thang, tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhiều nguồn khác nhau.
Khi hội
thánh và các cá nhân kinh nghiệm một nạn đói như vậy, Chúa vẫn ở với họ. Tuy
nhiên, nếu một số người bắt đầu phàn nàn hoặc chất vấn về quyền lãnh đạo của
hội thánh, chúng ta cần nhận biết rằng đây là một địa phận nguy hiểm. Đừng dính
líu đến sự phản loạn. Đừng dính líu đến bất kỳ cái gọi là sự tương giao nào mà
có ý định phá hoại ngầm quyền lãnh đạo, bất kể mọi điều có vẻ như thế nào. Hãy
học tập nói: “Tôi không muốn dính líu vào”. Việc tránh khỏi bất kỳ và tất cả
những cuộc nói chuyện như vậy là một sự bảo vệ lớn cho nếp sống cơ đốc của anh
em.
Nạn đói
là thời kỳ thử nghiệm. Trước đây, mọi người kinh nghiệm sự dư dật thức ăn. Bây
giờ, thức ăn không dễ đến nữa. Khi đương đầu với những thời kỳ đói kém như vậy,
chúng ta phải vui mừng vì đây là những lúc chúng ta học tập đánh giá cao điều
Chúa cung cấp.
Trong
giai đoạn nạn đói này, chúng ta trở nên những người thất bại trong nếp sống Cơ
Đốc. Chúng ta kết thúc với việc ngày càng sa ngã vào trong những điều của thế
giới như sự giải trí, hoặc chúng ta tự lấp đầy mình bằng những điều khác hơn
nếp sống hội thánh. Một số người có thể tìm kiếm sự thỏa mãn trong thế giới
thay vì hoàn toàn ở lại trong nếp sống hội thánh. Chúng ta không nên xét đoán
họ. Họ có thể yếu đuối, nhưng đây là một phần trong diễn trình tăng trưởng. Ban
đầu, chúng ta tuyên bố mình sẽ theo Chúa đến cuối cùng. Tuy nhiên, khi đến giai
đoạn này, chúng ta phải xưng nhận rằng chúng ta quá yếu đuối không thể tiến
lên.
Khi
Chúa hỏi các môn đồ rằng họ có thể chịu được baptism mà Ngài chịu không, họ
khẳng định rằng họ có thể (Matt 20: 22; đối chiếu 26: 35). Bao nhiêu người thật
sự có thể theo Ngài trọn con đường đến thập tự giá? Không một ai! Chúng ta có
thể theo Chúa đến mức nào là do sự thương xót của Ngài. Mọi người yêu Chúa và
kinh nghiệm sự chúc phước của Ngài cuối cùng cũng sẽ kinh nghiệm sự khô hạn và
giới hạn. Những người ở trong tình trạng này nhận thức rằng lý do duy nhất họ
vẫn có thể yêu Chúa là bởi ân điển Ngài. Những Cơ Đốc nhân như vậy bắt đầu kinh
nghiệm một điều gì đó chân thật trong mối liên hệ giữa họ với Chúa; họ không
còn sống trong những giấc mơ nữa.
Chúng
ta không nên vội vàng đánh giá người khác là tốt hay xấu. Tất cả những người
theo Chúa đều sẽ kinh nghiệm nhiều điều trong cuộc hành trình trọn đời họ. Cho
đến hơi thở cuối cùng, sự thành công hay thất bại của họ mới được quyết định.
Mọi sự trước đó đều là một phần của diễn trình. Dù có những giây phút chúng ta
thắng thế hoặc yếu đuối, nhưng có một điều chắc chắn là chúng ta sẽ đi từ giai
đoạn vui mừng ban đầu đến giai đoạn không thỏa mãn và dường như thất bại. Chúa
cho phép chúng ta kinh nghiệm mỗi một giai đoạn này để chúng ta có thể thật sự
biết Ngài.
Vào lúc
này, sự tập trung trong sách Ruth xoay từ người nam đến Naomi, một người nữ.
Chồng và hai con trai bà đều đã chết. Con cái của Naomi đại diện cho hy vọng
của bà, và chồng bà là người bà nương cậy. Bây giờ, Naomi không có hy vọng và
không còn lại gì để nương cậy.
Trong
nếp sống hội thánh hoặc trong nếp sống Cơ Đốc của chúng ta, chúng ta thường
nương cậy vào nhiều điều hoặc đặt hi vọng của chúng ta trên một điều gì đó khác
hơn Chúa. Có thể đó là khả năng thuộc linh của chúng ta hoặc sự phục vụ của
chúng ta trong nếp sống hội thánh. Cuối cùng, Chúa phải lấy những điều này đi.
Đây là một bài học rất sâu. Có thể chúng ta thật sự yêu thích việc phục vụ
những người trẻ và cảm thấy rằng nếu không phục vụ họ, nếp sống cơ đốc của
chúng ta sẽ không có hy vọng. Hoặc chúng ta có thể cảm thấy mình có thể nương
cậy vào những bậc cha mẹ thuộc linh của mình trong nếp sống hội thánh. Cuối
cùng, Chúa sẽ đưa chúng ta đến điểm mà chúng ta sẽ không còn nương cậy vào những
điều như vậy nữa. Cuối cùng người duy nhất có thể là hy vọng và nguồn cung ứng
của chúng ta là chính Chúa.
Paul
nói rằng ông đã trồng và Apollos đã tưới, nhưng chỉ chính Đức Chúa Trời mới có
thể ban cho sự gia tăng hay tăng trưởng (1 Cor 3: 6). Đây là bài học mà ngay cả
những người non trẻ trong Chúa cũng có thể kinh nghiệm. Chúng ta phải đi đến
với các tín đồ để tương giao, nhưng chúng ta không nên nương cậy họ nhiều hơn
là nương cậy chính Chúa. Những người khác có thể giúp chúng ta đọc Kinh Thánh, cầu
nguyện, hoặc hiểu một số điều, nhưng họ không thể ban cho chúng ta sự tăng
trưởng. Chỉ chính Chúa mới có thể làm điều này.
Chúa đã
đem Naomi đến một kinh nghiệm như vậy. Cả chồng lẫn con bà đều bị cất đi khỏi, bà
bị để lại một mình. Không còn lại gì để bà nương cậy hoặc hy vọng, nhưng đây là
lúc bà kinh nghiệm sự phục hưng thuộc linh.
GIAI ĐOẠN
BA: TRỞ VỀ VỚI MỘT MÌNH CHRIST
Ai nhận
thấy Chúa quí báu hơn: những người không có sự thất bại hay những người kinh
nghiệm Chúa trong sự thất bại và yếu đuối của họ? Chắc chắn những người đi đến
chỗ nhận biết sự yếu đuối và thiếu hụt của họ có thể biết Chúa cách sâu xa hơn.
Tuy nhiên, để những điều này xảy ra, chúng ta phải đến với Chúa trong sự yếu
đuối của mình.
Khi ở trong quân đội, tôi đã dùng mỗi giây
phút rảnh rỗi để đọc Kinh Thánh. Sau đó, tôi đã cầu nguyện một lời dạn dĩ:
“Chúa ơi, Ngài không thể đòi hỏi tôi làm tốt hơn nữa. Mỗi phút, mỗi giờ nghĩ và
mỗi cơ hội tôi đều đọc Lời Ngài. Mỗi sáng tôi đều ở trong sự hiện diện của
Ngài. Cảm tạ Ngài, Chúa ơi, vì tôi yêu Ngài thật nhiều!” Lẽ ra, tôi nên cầu
nguyện: “Chúa ơi, xin hãy cuốn tôi thêm nữa”. Đúng ngày đó, tôi đã kinh nghiệm
một cơn đau thắt ngực rất nghiêm trọng và phải nằm nghỉ. Ngày hôm sau, tôi đi
đến bệnh viện. Tôi được chụp X quang và phim được gởi đi để phân tích. Vào ngày
của Chúa, tôi thực hiện việc ca hát như thường lệ trong buổi nhóm thiếu nhi, và
ho liên tục. Thứ hai đó, tôi được chỉ định phải đến bệnh viện lập tức qua thư
chuyển phát nhanh. Phổi tôi đã suy sụp. Tôi ở trong bệnh viện bốn tuần để hồi
phục. Trong suốt thời gian đó, tôi không đọc Kinh Thánh chữ nào, nhưng Chúa đã
trở nên rất phong phú đối với tôi.
Nhiều lần chúng ta nói với Chúa rằng chúng
ta đang làm một điều gì đó cho Ngài hoặc chúng ta vì Ngài rất nhiều. Tất cả
những gì Chúa phải làm là chạm đến chúng ta đôi chút, và sau đó chúng ta nhận
thấy là mình không thể làm gì cho Ngài. Ngài chỉ chạm đến phổi tôi một chút, và
tôi thậm chí không còn sức lực để đọc Kinh Thánh. Chúa ao ước chúng ta bám chặt
lấy Ngài hơn bất cứ điều gì khác, thậm chí nhiều hơn việc nghiên cứu Kinh
Thánh, giảng các sứ điệp hoặc rao giảng phúc âm. Tất nhiên, khi có Chúa, chúng
ta sẽ làm nhiều điều này. Điều trở nên quí báu nhất đối với chúng ta không phải
là bất cứ điều gì trong số những điều ở bên ngoài này mà là chính Christ.
Chính trong những lúc khó khăn Christ mới
trở nên thực tế nhất đối với chúng ta. Khi ở trong những sự khó khăn, chúng ta
đuổi theo Christ cách quyết liệt hơn. Làm thế nào Naomi chịu nỗi sự mất mát
chồng và hai con trai? Điều này chắc chắn đã đem bà vào trong một thung lũng
sâu. Nhưng sau mọi sự chịu khổ, bà đã chỗi dậy và trở nên một người thuộc linh.
Bà chỗi dậy, cùng với con dâu mình, tìm
cách trở về Israel ,
vì bà nghe rằng Chúa đã thăm viếng dân Ngài và cung ứng bánh cho họ. Bây giờ bà
nhận thức rằng mọi sự thế giới đã cung cấp không là gì cả, và bà sẵn sàng trở
về.
Một người rất giàu có nói với tôi cách đây
không lâu rằng điều Salomon nói thật sự đúng – mọi sự dưới mặt trời đều là hư
không (Truyền 1: 2-3). Sự giàu có của ông thật không kể xiết, nhưng ông nhận
thức đó là “hư không của các sự hư không”. Nhiều bạn học của tôi rất có tham
vọng khi đang học đại học. Họ hoạch định để trở nên các đại sứ, giám đốc điều
hành hoặc giáo sư. Trong buổi họp lớp gần đây, một số người đã nói rằng ước gì
họ chọn con đường tôi đã chọn. Tại sao bây giờ, vào lúc cuối cuộc đời, nhiều
người trong số họ lại mở ra cho phúc âm? Đó là vì họ đã khám phá ra rằng không
điều gì họ theo đuổi là có giá trị. Họ ganh tị với tôi, vì họ biết rằng tôi đã
tìm thấy kho thực phẩm. Nhưng họ không biết được phân nửa của điều đó. Họ không
biết thể nào tôi đã vui hưởng và có được Christ trong năm mươi năm qua, và Ngài
đã trở nên phong phú biết bao đối với tôi. Chính Đấng Christ này đã được truyền
vào trong tôi và trở nên tâm điểm, phần hưởng và sự vận hành của tôi.
Chúa đã thăm viếng dân Ngài và ban cho họ
thức ăn. Sự thỏa mãn thật là với chính Christ. Khi một số người nhìn thấy điều
này, họ chỗi dậy, nhận thức rằng chỉ có Christ mới xứng đáng để họ theo đuổi.
Nguyện Chúa thương xót chúng ta để chúng ta có thể đơn sơ theo đuổi Christ!