-
-Phán quyết của
lịch sử nói lên cách rõ ràng là Đức Chúa Trời KHÔNG còn hoặc ràng buộc chính
mình với, cũng không bảo toàn những điều gì đó trên trái đất này mà vốn là thuộc
về Ngài trước kia.
Nhà thơ Tennyson
cho biết:
"Hệ thống
của chúng tôi có một thời của chúng;
Chúng có một
thời của mình và sẽ chấm dứt".
Phao-lôl nói:
"vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, [thoáng qua]" (2 Cor 4:18).
-Phán quyết lịch
sử trên những sự vật mà đã không còn thực hiện MỤC ĐÍCH CỐT YẾU VỀ SỰ TỒN TẠI CỦA
CHÚNG, tuy nhiên rất có thể chúng đã phục vụ mục đích thuộc linh một thời gian,
và bây giờ Đức Chúa Trời đã để cho chúng, hoặc bị phá hủy hay bị hoang phế. Đúng
như vậy với Đền tạm tại Si-lô, Đền thờ tại Jerusalem, các “Hội thánh” tại Tiểu Châu Á, cùng nhiều nơi và
sự vật khác nữa. Không có gì là thánh thiện đối với Đức Chúa Trời, nếu nó không
thực hiện mục đích thần thượng như dự định.
Trên thế giới,
và lịch sử, rải rác đó đây những di tích
đó; hoang vu, bị từ bỏ, chết chóc và sự lạnh lẽo, nói lên sự "Không quan
tâm" của Đức Chúa Trời. Con người phấn đấu giữ một cái gì đó đã qua; cố gắng
sống lại một quá khứ; nhưng trách nhiệm còn lại với họ, và những hạn chế của Đức
Chúa Trời về sự bảo trợ sẽ từ từ làm chúng trở nên hoang tàn, trừ khi ý định của
Đức Chúa Trời được phục hồi. Bức Tường Than khóc tại Jerusalem là một biểu tượng
của sự phán quyết lịch sử, và nước mắt của nhiều thế kỷ làm chứng cho sự từ bỏ
của Đức Chúa Trời-.
Tất cả thật rất
buồn và bi thảm, và chúng ta khao khát thoát khỏi bị lịch sử phán quyết như vậy,
nên bạn hãy mong muốn học được bài học của nó.
-
Bạn mến,
Khi các hội
thánh đã được con người thống nhất hóa thành một hệ thống tôn giáo cường điệu,
như một cổ máy vô hồn hiên nay , tôi lo sợ rằng ngày phán quyết của Đức Chúa Trời
trên cái mà chúng ta gọi là “Thân Thể Đấng Christ” sẽ không quá xa.