2 Ti-mô-thê
3:2-4, “Vì người ta (tín đồ) đều sẽ ái kỷ, ham tiền, vênh vang, kiêu ngạo, nhạo
báng, bội nghịch cha mẹ, vong ân phụ nghĩa, không thánh khiết, không thân tình, cừu hờn, hay nói gièm, không
thìn mình, dữ tợn, không ưa mến điều lành, lường thầy phản bạn, táo bạo, lên mặt, ưa
thích sự vui chơi hơn là kính mến Đức Chúa Trời”.
Nhưng tính chất
ham mê thế giới không nhất thiết là phải bước ra với thế giới, dự vào các hoạt
động đua bơi của nó, như lạc thú, niềm đam mê, sở thích của nó. Tính ham mê thế
giới là giống như thế giới, và tình trạng giống thế giới được linh thế giới
kích hoạt. Cái đó là gì? Chỉ cần nói lên bằng một từ ngữ, đó là lợi ích cá
nhân. Điều này có thể mạnh mẽ đối chọi những sự thuộc về Nước Đức Chúa Trời.
Tham vọng,
danh tiếng, uy tín, ảnh hưởng, quyền lực, có lợi thế, được công nhận, đánh giá
cao, thành công, sau đó là được chấp nhận,
ủng hộ, có địa vị vv, tất cả điều này là tinh thần (linh) của thế giới. Chúng
cũng chứa đựng việc: - được công nhận hay không được công nhận, kiêu ngạo, ghen
ghét, đố kỵ, tham lam, thành kiến, vô tín, cay đắng, và nhiều thứ khác, khi bạn
có thể suy nghĩ ra giữa vòng những người mệnh danh là “tôi tớ Chúa”. Bạn thấy
những điều như vậy trong hội thánh không?
"Chúa nhìn
thấy trong lòng". “Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật". Sự lừa dối này
được tìm thấy trong thực tế là có rất nhiều người đã bắt đầu hầu việc Chúa cách
tốt đẹp, có sự hi sinh lớn lao, phải trả một giá rất lớn, chịu đau khổ nhiều cho
chỗ đứng của họ, và được Đức Chúa Trời sử dụng rất nhiều, nhưng cuối cùng đi đến
một nơi tự cho mình là người quan trọng, quan trọng đối với Đức Chúa Trời, có tầm
quan trọng bức thiết cho công việc của Đức Chúa Trời, mà điều này ông lại hoàn
toàn không nhận thấy, vì vậy ông vẫn coi mình là người chân thật và khiêm tốn nhất,
nhưng không nhận ra rằng chức vụ và sứ điệp thuộc linh thực sự của ông đã biến
mất. Rồi “một khả năng” từ con người thay chỗ cho khả năng từ Đức Chúa Trời xuất
hiện, qua tính độc lập và đổ vỡ của ông.
Sự lừa dối
này vận hành rất chậm chạp, rất tỉ mỉ, lo tô điểm cho người tôi tớ Chúa đến nỗi
che lấp bất kỳ sự phát hiện nào từ đôi mắt "như ngọn lửa", nhưng về
lâu về dài, đối với tất cả các mục đích thuộc linh sâu xa nhất của Đức Chúa Trời,
đầy tớ đó là một sự thất vọng, một nỗi đau xé lòng, và bị Chúa loại sang một
bên.
Lu-ca
14:34-35, “Vả, muối vốn tốt; song nếu muối mất mùi đi, thì lấy chi mà nêm lại? Hoặc dùng để bón đất hay trộn phân đều không
đáng, chỉ phải quăng ra ngoài đó thôi. Ai có tai mà nghe, hãy nghe.”
Bạn có thấy
ai bị quăng ra ngoài chưa?