Ru-tơ 1:21
-Bạn thấy đấy,
chúng ta không có thể giữ gìn sự đầy dẫy của chúng ta (1:21). "Tôi đã ra đi
đầy dẫy". Chúng ta không thể bảo toàn sự đầy dẫy của mình bên ngoài lập
trường của Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể có phần cơ nghiệp, nhưng khi ra khỏi
lập trường của Đức Chúa Trời, bạn không thể gìn giữ nó. Họ nghĩ rằng họ sẽ gìn giữ tất cả bằng cách vào xứ Mô-áp. Rõ ràng, họ
mang theo tất cả mọi thứ mình có. Họ nghĩ rằng họ sẽ được an toàn.
Chúng ta không
có thể bảo vệ bất cứ điều gì nếu chúng ta ra khỏi lập trường của Đức Chúa Trời,
nếu chúng ta đến trên lập trường xa lạ với Đức Chúa Trời. Mô-áp hoàn toàn xa lạ
với Đức Chúa Trời, và xa lạ với giao ước của Ngài. Thật vậy, nó còn tồi tệ hơn
thế.
Do đó, Na-ô-mi
nói những lời khủng khiếp: "Tôi đi ra được đầy dẫy, nhưng Đức Giê-hô-va dắt
tôi về tay không”. "Đức Giê-hô-va đã giáng họa cho tôi, và Đấng Toàn năng
khiến tôi bị khốn khổ, vậy còn gọi tôi là Na-ô-mi làm chi?".
-Bạn thấy, Đức
Chúa Trời đã hành động cách tối thượng để
bày tỏ sự không chấp thuận của Ngài. Để làm gì? Để đem họ trở lại. Nghịch cảnh
dưới bàn tay của Đức Chúa Trời luôn luôn được dự định trước hết, là sửa sai và
sau đó hồi phục. Đức Chúa Trời có tối thượng quyền, và Ngài đã hành động cách tối
thượng với họ. Và vì thế Ngài đã cho nghịch cảnh này giáng trên họ. Ngài không
thể làm gì khác. Trong sự nhân từ và thương xót của Ngài, và theo suy nghĩ nhân
từ của Ngài, Ngài trừng trị họ.
-Đa-vít nói:
"Thi 119:67- Trước khi chưa bị hoạn nạn, thì tôi lầm lạc;". Điều nầy
đúng biết bao trong trường hợp này. Tất cả là một đường hướng tối tăm. Dưới đây
có những gì? Vâng, sự chết. Ê-li-mê-léc đã chết. Hai con trai của ông cũng đã
chết. Sự chết, sự bế tắc, sự cùng đường. Không có cách nào cả! Tất cả mọi thứ
đã đi đến một sự bế tắc, một sự đình chỉ. Tất cả bị trói buộc. Sự hoang vu. Na-ô-mi
đã nói về mình và về hai người vợ của hai người con trai của bà - Không có con cái!
Tất cả đều hoang vu và sự chết khi chúng ta hành động trái với tâm trí được khải
thị của Đức Chúa Trời.
--Đó là một
bài học khủng khiếp - Không có chức vụ kết quả nếu chúng ta ra khỏi lập trường
của Đức Chúa Trời. Bạn hãy ghi điều nầy trong lòng! Đức Chúa Trời đã bày tỏ tâm
trí của Ngài cách hoàn toàn rõ ràng về tất cả các vấn đề liên quan đến đời sống
và phụng vụ của chúng ta, Ngài đã đặt ra các nguyên tắc của Ngài. Ngài đã phán
với chúng ta trong kinh thánh rằng Ngài sẽ gặp chúng ta ở đâu và trên lập trường
nào? Nhưng rất tiếc bàn tay con người dám sửa đổi những nguyên tắc thần thượng
của Ngài về sự nhóm họp, như họ không theo 1 Cor 14:26-33, hoặc có kẻ dám bãi bỏ
lời Kinh thánh mà vâng theo lời truyền khẩu của loài người, là loài chỉ có hơi
thở nơi lỗ mũi. Ngài chỉ gặp dân Ngài trong ngôi nhà được xây dựng theo các
nguyên tắc của Ngài.
--Ngài đã nói
với chúng ta rằng Ngài đã xếp đặt một số điều và những người nào đó trong Nhà
Ngài, dưới sự xức dầu của Đức Thánh Linh, để chỉ đạo của chúng ta, vì sự an
toàn và sự tốt lành cho chúng ta.
Khi nào chúng
ta ra khỏi lập trường đó, chúng ta sẽ thấy những gì sẽ xảy ra. Bạn có thể dùng
nó để thử nghiệm. Đức Chúa Trời cấm điều mà bạn muốn, như lập ra một ủy ban cai
trị các hội thánh thay vì đầu phục thẩm quyền Đức Thánh Linh. Có sự giới hạn, sự
chết, và sự khô cằn thuộc linh. Cuộc sống tiến nhanh về phía sự kết thúc, với một
câu chuyện của sự khô cằn, thay vì có thể là câu chuyện của sự đầy đủ, sự phong
phú của phụng sự, bởi vì họ không muốn nhận ra những nguyên tắc của Đức Chúa Trời
giữa dân Ngài.
-Hãy nói những
gì bạn thích nói. Hãy đổ lỗi cho dân của Chúa; đổ lỗi cho các tôi tớ của Chúa,
nếu bạn muốn. Lời Chúa hoàn toàn rõ ràng
về điều đó. Chúng ta sẽ tìm ra đường lối của chúng ta, và chúng ta sẽ thấy phụng
sự của chúng ta trên lập trường mà Đức Chúa Trời đã đề ra. Và chúng ta biết mình
sẽ được đầy dẫy thuộc linh khi làm theo Lời Chúa, còn nếu chúng ta bỏ qua lời
kinh thánh, hoặc lìa khỏi nó, lệch hướng khỏi Kinh thánh, từ chối nó, vi phạm lời
đó - thì sự chết thuộc linh, sự khô cằn thuộc linh, sự bế tắc thuộc linh sẽ xảy
ra chẳng sai..