Kết Cuộc Của Chúa (1)
-                    Kết Cuộc Của Chúa (1) 
 CÁC  TÍN ĐỒ ĐẤNG CHRIST—Họ Là Ai?
 
 
 Lời Tựa
 Gia cơ 5:11 nói, “anh em đã  thấy kết cuộc của Chúa”. Kết cuộc cũng là cứu cánh, không phải của Chúa, mà của  Chúa dành cho tín đồ. Mọi tín đồ phải đạt cứu cánh của Chúa dành cho  họ:
 Đức Chúa Trời không tìm kiếm các tín đồ cá nhân suông, Ngài tìm kiếm  Hội thánh, tìm kiếm Thân thể Christ. Thân Thể Christ là một tập thể thuộc linh,  một cơ cấu thần thượng hữu cơ, bao gồm các tín đồ trưởng thành, là các con người  đạt được cứu cánh của Chúa dành cho họ.
 Hai mươi bảy sách của bộ kinh  thánh Tân ước trình bày hai mươi bảy loại người hoàn hảo mà Đức Chúa Trời muốn  chiếm được. Họ là các cột trụ trong đền thờ thánh của Chúa, là các người đắc  thắng, là các chi thể trong Thân Thể Ngài.
 Cậy ân điển của Đức Chúa Trời  tôi sẽ phác họa hai mươi bảy chân dung hay là hai mươi bảy mẫu người hoàn hảo  theo tiêu chuẩn của Chúa trong Kinh thánh Tân ước.
 1.MATHIO: người công  nghĩa
 “Khi ấy những người công nghĩa sẽ tỏa sáng như mặt trời trong vương  quốc của Cha mình” (13:43).
 Sách Mathio bày tỏ Chúa Jesus là Người Công  Nghĩa, và Đức Chúa Trời muốn các thánh đồ được tái sản xuất là người công nghĩa.  Đây là người tín đồ có sự công nghĩa thực nghiệm, vượt trổi sự công nghĩa của  các thầy thông giáo và người Pha ri si. Những người công nghĩa nầy thực nghiệm  bài giảng trên núi (5:-7 và là công dân nước ngàn năm của  Chúa.
 2. MÁC: người công nghĩa và thánh khiết
 “Hê-rốt sợ ông, biết ông  là người công nghĩa và thánh thiện”(6:20).
 Sứ 3:14 nói rằng Chúa Jesus là  Đấng Thánh và Đấng Công nghĩa. Mác 6:20 bày tỏ Giăng Báp tít là người công nghĩa  và thánh khiết. Đức Chúa Trời muốn chúng ta tiếp nhận Christ là sự công nghĩa  bên ngoài, và được Christ là đức thánh khiết cấu tạo bên trong chúng ta. Hành vi  chúng ta phải công chính, bản chất chúng ta phải thánh khiết.
 3.LU CA:  người lân cận.
 “Thương yêu Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, và thương yêu kẻ lân  cận như mình...hãy làm điều đó thì sẽ sống...Trong ba người đó, ngươi tưởng ai  là kẻ lân cận với kẻ lâm vào bọn cướp? Người thưa rằng: ấy là kẻ thương xót  người. Jesus phán: hãy đi làm theo như vậy”( 10:27, 37).
 Trong câu chuyện  người Samari nhân lành, Chúa Jesus tự minh khải Ngài là người lân cận, là người  Samari nhân lành đó. Kính Chúa và yêu người lân cận, là kính sợ Đức Chúa Trời và  yêu Chúa Jesus.
 Đức Chúa Trời muốn chúng ta thể hiện là người lân cận cung  cấp dầu Linh và rượu nho, cùng đưa nạn nhân đến nhà quán, hội thánh.
 4.  GIĂNG: các đức chúa trời
 “Bởi cớ ông là con người, mà tự cho mình là Đức Chúa  Trời. Jesus trả lời họ: chẳng phải trong luật pháp của các ngươi có chép: Ta đã  nói các ngươi là các thần (gods) hay sao? Nếu luật pháp gọi những người được lời  (logos) Đức Chúa Trời đã đến (xảy ra, trở nên), là các thần (gods) và kinh thánh  không thể bải bỏ được” (Giăng 10:34-36).
 Chúa Jesus là Ngôi Lời, là Con Đức  Chúa Trời và cũng là Đức Chúa Trời. Ngài muốn tín đồ Ngài được thần hóa, được  trở thành các đức chúa trời trong bản chất và sự sống, không trong Thần  Cách.
 Muốn trở thành thần, thành đức chúa trời, chúng ta phải được lời Chúa  (logos) xảy ra (to happen, to become), cấu tạo trong chúng ta. 
 5. CÔNG  VỤ: người đầy dẫy Đức Linh.
 “Thể nào Đức Chúa Trời đã xức dầu cho Jesus người  Na-xa-rét bằng Đức Thánh Linh và quyền năng...”.
 Chúa Jesus là người được đầy  dẫy Linh bên trong và bên ngoài. Linh là thể yếu và quyền năng của Ngài.
 Chúa  muốn tín đồ đầy dẫy (pletho) Đức Linh bên ngoài (Sứ 13:8; 1: 8; 2:4), và đầy dẫy  (pleróo) Đức Linh bên trong (Sứ 6:3, 5; 13:52). 
 Người đầy dẫy Đức Linh là  người đạt mục tiêu của Chúa.
 6.RÔ-MA: người vinh hóa
 “Còn những người  Ngài đã định sẵn thì Ngài cũng đã kêu gọi, những người Ngài đã kêu gọi thì Ngài  cũng đã xưng nghĩa, và những người Ngài đã xưng nghĩa thì Ngài cũng làm cho vinh  quang” (vinh hóa). 
 Ngoài sự tiền định, nếp sống tín đồ kinh nghiệm ba điều:  sự kêu gọi, sự xưng nghĩa và sự vinh hóa của Đức Chúa Trời. Chúa kêu gọi ta, khi  ta tin, xưng nghĩa bên trong và bên ngoài trong cả cuộc đời ta. Rồi đến khi ta  được xưng công chính đầy trọn, ta được vinh hóa. 
 Được vinh hóa không phải là  bước vào ánh sáng của Đức Chúa Trời để cư trú, mà là sống biểu lộ Đức Chúa trời  tại trái đất nầy. Anh em sống biểu hiện Đức Chúa Trời chưa?
 7. 1 CÔ-RINH  TÔ: người thuộc linh
 “Người thuộc linh có thể phán đoán mọi sự”  (2:15).
 Chủ đích của thơ 1 Corinhto là mọi thánh đồ phải là người thuộc linh.  Sách nầy nói đến ba loại người: (1). “Người thuộc hồn, không nhận được những sự  thuộc linh của Đức Chúa Trời” (2:14a). Có người thuộc hồn vô tín và người thuộc  hồn là tín đồ. Nguyên tắc sống của họ giống nhau, khi họ sống bằng sự sống hồn  mình. (2). “Người thuộc xác thịt...như con trẻ trong Christ vậy” (3:1,3). (3).  Người thuộc linh sống bởi linh hòa lẫn của mình với Linh Chúa.
 Kết cuộc nếp  sống tín đồ là phải trở thành người thuộc linh.
 8. 2 CÔ-RINH-TÔ: người  cung phụng giao ước mới
 “ Ngài cũng đã khiến chúng tôi đủ tư cách để làm chấp  sự (người cung phụng) của giao ước mới” (3:6).
 Trong thơ 2 Corinhto, Phao lô  tự giới thiệu ông và các đồng công là những người có chức vụ ban sự sống. Đó là  các chấp sự, các người cung phụng giao ước mới. 
 Chức vụ nầy được cấu tạo,  sản sinh và hình thành qua kinh nghiệm các sự giàu có của Christ, chiếm được qua  các nỗi đau khổ, các sự đè nén tiêu hao và công tác giết chết của thập tự giá.  Anh em là người cung phụng chăng?
 9. GALATI: người thừa kế
 “ Như vậy,  nhờ ơn Đức Chúa Trời, anh em không còn là nô lệ nữa mà là con, và nếu là con,  thì anh em cũng là người thừa kế”.
 Trong chương ba, Phao-lô nói Chúa Jesus là  dòng giống (hậu tự) Áp-ra-ham, là Y-sác thuộc linh, là người thừa kế. Nhờ đức  tin và mặc lấy Christ, các thánh đồ trở nên một trong Ngài. Do đó chúng ta cũng  là người thừa kế, là các con của người nữ tự do-- là Giê-ru-sa-lem ở trên, thành  thánh thuộc thiên. Đó là mẹ chúng ta.
 Thánh đồ trở nên người thừa kế bởi Đức  Chúa Trời đã sai Con và Linh của Con đến (4:4,6). Con hoàn thành sự cứu chuộc  cho quyền làm con (c.5); Linh thực hiện quyền làm con cho thánh đồ (c.6). Thánh  đồ nào có quyền làm con hôm nay mới trở thành người thừa kế trong vương quốc  thiên hi niên.
 10.Ê-PHÊ-SÔ: người trưởng thành.
 “ Cho đến khi tất cả  chúng ta...trở nên người trưởng thành, đạt đến tầm vóc đầy trọn của Đấng Christ.  Như vậy chúng ta sẽ không còn là trẻ con nữa...” (4:13-14).
 Trẻ con còn bị  các loại gió giáo lý lôi cuốn, dồi dập—đó là các lời dạy dỗ thứ yếu trong Kinh  thánh, như nói tiếng lạ, trùm đầu, rửa chân, mà xao lảng khỏi Christ và hội  thánh.
 Còn người trưởng thành “nắm giữ lẽ thật trong tình yêu thương, để  trong mọi sự lớn lên trong Đấng làm Đầu là Christ” (4:15, bản RcV).
 Ai vui  hưởng Christ là sự sống, thuận phục Ngài là Đầu và thực hành được nếp sống Thân  Thể , đấy là người trưởng thành.
 11.PHI-LÍP: người hoàn hảo.
 “Ấy không  phải là tôi đã đoạt giải, hoặc trở nên hoàn hảo rồi đâu, nhưng tôi đang theo  đuổi để đoạt cho được, vì chính tôi đã được Đấng Christ đoạt lấy  rồi”(3:12)
 Chúa muốn tín đồ trở nên người hoàn hảo, là người theo đuổi chiếm  hữu Christ. Nhưng không bao giờ tín đồ chiếm hữu được Ngài cách trọn vẹn. Tín đồ  phải quên đi những sự ở đằng sau, vươn tới những gì ở đằng trước. Phao lô nói,  tôi nhắm mục đích mà theo đuổi để đoạt giải thưởng. Giải thưởng đó là Đấng  Christ vô hạn.Người hoàn hảo là người theo đuổi Christ đến đời  đời.
 12.CÔ-LÔ-SE: người mới.
 “ Cũng hãy để cho lời Đấng Christ ở (nột  cư) sung mãn trong anh em”( 3:16).
 Thơ Ê-phê-sô và thơ Cô-lô-se là hai chị  em. Eph. 5:18 nói “hãy đầy dẫy trong (nhân) linh”. Mà đầy dẫy cái gì? Cô-lô-se  trả lời-- đầy dẫy lời của Chúa. Mục tiêu của Đức Chúa Trời là muốn có nhiều tín  đồ đầy dẫy lời của Christ. Lời Chúa là Linh và sự sống. Lời sinh tư tưởng, tư  tưởng nảy sinh hành động,, hành động lặp lại nhiều lần thành thói quen, thói  quen cấu tạo tính cách, và tính cách đưa đến định mệnh. Hãy để lời Chúa ở trong  anh em dồi dào, lời Chúa tiến hành trong anh em mỗi ngày, thì anh em sẽ là người  mới.
 13. 1TÊ-SA-LÔ-NI-CA: con sự sáng.
 “Vì tất cả anh em đều là con  (sons) của sự sáng và con (sons) của ban ngày”( 5:5).
 Son là con trưởng thành  có quyền thừa kế; child (con trẻ) là con theo bản chất, huyết thống. Con của ánh  sáng, con của ban ngày là mục tiêu của chúng ta. 
 Trong mỗi một chương của  thơ tín nầy, Phao-lô nhấn mạnh sự quang lâm (parousía) của Chúa. Để thích hợp  cho ngày quang lâm vinh hiển, gần kề của Chúa, chúng ta phải được thánh hóa toàn  thể linh, hồn và thân thể (5:23-24), để trở thành con của sự sáng và con của ban  ngày.
 14. 2 TÊ-SA-LÔ-NI-CA: thánh đồ.
 “ Khi Ngài đến trong ngày đó, để  được vinh hóa trong các thánh đồ và được chiêm ngưỡng bởi tất cả những người  tin”. 
 Chúa là Chúa vinh quang (1 Cor. 2:8), Ngài đã được vinh hóa trong sự  phục sinh và thăng thiên (Lu. 24:26; Heb. 2:9). Trong chúng ta hôm nay, Ngài là  hi vọng, là hột giống vinh quang (Col. 1:27). Khi tái lâm, về một mặt, Ngài sẽ  đến từ trời với vinh quang, còn mặt khác, Ngài sẽ được vinh hóa, được tỏa sáng  từ trong các thánh đồ-- nghĩa là vinh quang Ngài sẽ được biểu lộ trong các chi  thể của Ngài, khiến thân thể thấp hèn của họ biến hóa thành thân thể vinh  quang.
 Mục tiêu của chúng ta là trở thành người thánh đồ trong suốt để Chúa  vinh quang lòa soi ra./.
 (còn tiếp phần II) và là công dân nước ngàn năm của  Chúa.
 2. MÁC: người công nghĩa và thánh khiết
 “Hê-rốt sợ ông, biết ông  là người công nghĩa và thánh thiện”(6:20).
 Sứ 3:14 nói rằng Chúa Jesus là  Đấng Thánh và Đấng Công nghĩa. Mác 6:20 bày tỏ Giăng Báp tít là người công nghĩa  và thánh khiết. Đức Chúa Trời muốn chúng ta tiếp nhận Christ là sự công nghĩa  bên ngoài, và được Christ là đức thánh khiết cấu tạo bên trong chúng ta. Hành vi  chúng ta phải công chính, bản chất chúng ta phải thánh khiết.
 3.LU CA:  người lân cận.
 “Thương yêu Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, và thương yêu kẻ lân  cận như mình...hãy làm điều đó thì sẽ sống...Trong ba người đó, ngươi tưởng ai  là kẻ lân cận với kẻ lâm vào bọn cướp? Người thưa rằng: ấy là kẻ thương xót  người. Jesus phán: hãy đi làm theo như vậy”( 10:27, 37).
 Trong câu chuyện  người Samari nhân lành, Chúa Jesus tự minh khải Ngài là người lân cận, là người  Samari nhân lành đó. Kính Chúa và yêu người lân cận, là kính sợ Đức Chúa Trời và  yêu Chúa Jesus.
 Đức Chúa Trời muốn chúng ta thể hiện là người lân cận cung  cấp dầu Linh và rượu nho, cùng đưa nạn nhân đến nhà quán, hội thánh.
 4.  GIĂNG: các đức chúa trời
 “Bởi cớ ông là con người, mà tự cho mình là Đức Chúa  Trời. Jesus trả lời họ: chẳng phải trong luật pháp của các ngươi có chép: Ta đã  nói các ngươi là các thần (gods) hay sao? Nếu luật pháp gọi những người được lời  (logos) Đức Chúa Trời đã đến (xảy ra, trở nên), là các thần (gods) và kinh thánh  không thể bải bỏ được” (Giăng 10:34-36).
 Chúa Jesus là Ngôi Lời, là Con Đức  Chúa Trời và cũng là Đức Chúa Trời. Ngài muốn tín đồ Ngài được thần hóa, được  trở thành các đức chúa trời trong bản chất và sự sống, không trong Thần  Cách.
 Muốn trở thành thần, thành đức chúa trời, chúng ta phải được lời Chúa  (logos) xảy ra (to happen, to become), cấu tạo trong chúng ta. 
 5. CÔNG  VỤ: người đầy dẫy Đức Linh.
 “Thể nào Đức Chúa Trời đã xức dầu cho Jesus người  Na-xa-rét bằng Đức Thánh Linh và quyền năng...”.
 Chúa Jesus là người được đầy  dẫy Linh bên trong và bên ngoài. Linh là thể yếu và quyền năng của Ngài.
 Chúa  muốn tín đồ đầy dẫy (pletho) Đức Linh bên ngoài (Sứ 13:8; 1: 8; 2:4), và đầy dẫy  (pleróo) Đức Linh bên trong (Sứ 6:3, 5; 13:52). 
 Người đầy dẫy Đức Linh là  người đạt mục tiêu của Chúa.
 6.RÔ-MA: người vinh hóa
 “Còn những người  Ngài đã định sẵn thì Ngài cũng đã kêu gọi, những người Ngài đã kêu gọi thì Ngài  cũng đã xưng nghĩa, và những người Ngài đã xưng nghĩa thì Ngài cũng làm cho vinh  quang” (vinh hóa). 
 Ngoài sự tiền định, nếp sống tín đồ kinh nghiệm ba điều:  sự kêu gọi, sự xưng nghĩa và sự vinh hóa của Đức Chúa Trời. Chúa kêu gọi ta, khi  ta tin, xưng nghĩa bên trong và bên ngoài trong cả cuộc đời ta. Rồi đến khi ta  được xưng công chính đầy trọn, ta được vinh hóa. 
 Được vinh hóa không phải là  bước vào ánh sáng của Đức Chúa Trời để cư trú, mà là sống biểu lộ Đức Chúa trời  tại trái đất nầy. Anh em sống biểu hiện Đức Chúa Trời chưa?
 7. 1 CÔ-RINH  TÔ: người thuộc linh
 “Người thuộc linh có thể phán đoán mọi sự”  (2:15).
 Chủ đích của thơ 1 Corinhto là mọi thánh đồ phải là người thuộc linh.  Sách nầy nói đến ba loại người: (1). “Người thuộc hồn, không nhận được những sự  thuộc linh của Đức Chúa Trời” (2:14a). Có người thuộc hồn vô tín và người thuộc  hồn là tín đồ. Nguyên tắc sống của họ giống nhau, khi họ sống bằng sự sống hồn  mình. (2). “Người thuộc xác thịt...như con trẻ trong Christ vậy” (3:1,3). (3).  Người thuộc linh sống bởi linh hòa lẫn của mình với Linh Chúa.
 Kết cuộc nếp  sống tín đồ là phải trở thành người thuộc linh.
 8. 2 CÔ-RINH-TÔ: người  cung phụng giao ước mới
 “ Ngài cũng đã khiến chúng tôi đủ tư cách để làm chấp  sự (người cung phụng) của giao ước mới” (3:6).
 Trong thơ 2 Corinhto, Phao lô  tự giới thiệu ông và các đồng công là những người có chức vụ ban sự sống. Đó là  các chấp sự, các người cung phụng giao ước mới. 
 Chức vụ nầy được cấu tạo,  sản sinh và hình thành qua kinh nghiệm các sự giàu có của Christ, chiếm được qua  các nỗi đau khổ, các sự đè nén tiêu hao và công tác giết chết của thập tự giá.  Anh em là người cung phụng chăng?
 9. GALATI: người thừa kế
 “ Như vậy,  nhờ ơn Đức Chúa Trời, anh em không còn là nô lệ nữa mà là con, và nếu là con,  thì anh em cũng là người thừa kế”.
 Trong chương ba, Phao-lô nói Chúa Jesus là  dòng giống (hậu tự) Áp-ra-ham, là Y-sác thuộc linh, là người thừa kế. Nhờ đức  tin và mặc lấy Christ, các thánh đồ trở nên một trong Ngài. Do đó chúng ta cũng  là người thừa kế, là các con của người nữ tự do-- là Giê-ru-sa-lem ở trên, thành  thánh thuộc thiên. Đó là mẹ chúng ta.
 Thánh đồ trở nên người thừa kế bởi Đức  Chúa Trời đã sai Con và Linh của Con đến (4:4,6). Con hoàn thành sự cứu chuộc  cho quyền làm con (c.5); Linh thực hiện quyền làm con cho thánh đồ (c.6). Thánh  đồ nào có quyền làm con hôm nay mới trở thành người thừa kế trong vương quốc  thiên hi niên.
 10.Ê-PHÊ-SÔ: người trưởng thành.
 “ Cho đến khi tất cả  chúng ta...trở nên người trưởng thành, đạt đến tầm vóc đầy trọn của Đấng Christ.  Như vậy chúng ta sẽ không còn là trẻ con nữa...” (4:13-14).
 Trẻ con còn bị  các loại gió giáo lý lôi cuốn, dồi dập—đó là các lời dạy dỗ thứ yếu trong Kinh  thánh, như nói tiếng lạ, trùm đầu, rửa chân, mà xao lảng khỏi Christ và hội  thánh.
 Còn người trưởng thành “nắm giữ lẽ thật trong tình yêu thương, để  trong mọi sự lớn lên trong Đấng làm Đầu là Christ” (4:15, bản RcV).
 Ai vui  hưởng Christ là sự sống, thuận phục Ngài là Đầu và thực hành được nếp sống Thân  Thể , đấy là người trưởng thành.
 11.PHI-LÍP: người hoàn hảo.
 “Ấy không  phải là tôi đã đoạt giải, hoặc trở nên hoàn hảo rồi đâu, nhưng tôi đang theo  đuổi để đoạt cho được, vì chính tôi đã được Đấng Christ đoạt lấy  rồi”(3:12)
 Chúa muốn tín đồ trở nên người hoàn hảo, là người theo đuổi chiếm  hữu Christ. Nhưng không bao giờ tín đồ chiếm hữu được Ngài cách trọn vẹn. Tín đồ  phải quên đi những sự ở đằng sau, vươn tới những gì ở đằng trước. Phao lô nói,  tôi nhắm mục đích mà theo đuổi để đoạt giải thưởng. Giải thưởng đó là Đấng  Christ vô hạn.Người hoàn hảo là người theo đuổi Christ đến đời  đời.
 12.CÔ-LÔ-SE: người mới.
 “ Cũng hãy để cho lời Đấng Christ ở (nột  cư) sung mãn trong anh em”( 3:16).
 Thơ Ê-phê-sô và thơ Cô-lô-se là hai chị  em. Eph. 5:18 nói “hãy đầy dẫy trong (nhân) linh”. Mà đầy dẫy cái gì? Cô-lô-se  trả lời-- đầy dẫy lời của Chúa. Mục tiêu của Đức Chúa Trời là muốn có nhiều tín  đồ đầy dẫy lời của Christ. Lời Chúa là Linh và sự sống. Lời sinh tư tưởng, tư  tưởng nảy sinh hành động,, hành động lặp lại nhiều lần thành thói quen, thói  quen cấu tạo tính cách, và tính cách đưa đến định mệnh. Hãy để lời Chúa ở trong  anh em dồi dào, lời Chúa tiến hành trong anh em mỗi ngày, thì anh em sẽ là người  mới.
 13. 1TÊ-SA-LÔ-NI-CA: con sự sáng.
 “Vì tất cả anh em đều là con  (sons) của sự sáng và con (sons) của ban ngày”( 5:5).
 Son là con trưởng thành  có quyền thừa kế; child (con trẻ) là con theo bản chất, huyết thống. Con của ánh  sáng, con của ban ngày là mục tiêu của chúng ta. 
 Trong mỗi một chương của  thơ tín nầy, Phao-lô nhấn mạnh sự quang lâm (parousía) của Chúa. Để thích hợp  cho ngày quang lâm vinh hiển, gần kề của Chúa, chúng ta phải được thánh hóa toàn  thể linh, hồn và thân thể (5:23-24), để trở thành con của sự sáng và con của ban  ngày.
 14. 2 TÊ-SA-LÔ-NI-CA: thánh đồ.
 “ Khi Ngài đến trong ngày đó, để  được vinh hóa trong các thánh đồ và được chiêm ngưỡng bởi tất cả những người  tin”. 
 Chúa là Chúa vinh quang (1 Cor. 2:8), Ngài đã được vinh hóa trong sự  phục sinh và thăng thiên (Lu. 24:26; Heb. 2:9). Trong chúng ta hôm nay, Ngài là  hi vọng, là hột giống vinh quang (Col. 1:27). Khi tái lâm, về một mặt, Ngài sẽ  đến từ trời với vinh quang, còn mặt khác, Ngài sẽ được vinh hóa, được tỏa sáng  từ trong các thánh đồ-- nghĩa là vinh quang Ngài sẽ được biểu lộ trong các chi  thể của Ngài, khiến thân thể thấp hèn của họ biến hóa thành thân thể vinh  quang.
 Mục tiêu của chúng ta là trở thành người thánh đồ trong suốt để Chúa  vinh quang lòa soi ra./.
 (còn tiếp phần II)