ĐỊA DƯ XỨ PALESTINE 
Xứ Palestine (từ Hi văn Syria Palaistine. Phi-li-tin Sy-ri) nguyên được gọi là xứ Ca-na-an (có thể do một từ ngữ Hurrian có nghĩa là xứ của màu tía) nằm tại phía cực Tây Nam  của “Vùng đất phì nhiêu hình bán nguyệt” nối liền đồng bằng Ơ-phơ-rát, Ti rơ với đồng bằng Nile . Lịch sử chính trị xứ này liên hệ chặt chẽ với địa lý của nó, nhưng lịch sử thuộc linh là một nét đặc thù vượt trên điều kiện địa lý siêu tuyệt của nó. Vốn là giãi đất nối liền hai khối lục địa lớn của Đông Bán Cầu là lục địa Eurasia và Phi Châu, xứ Palestine Palestine 
Trong thời bình, các nhà cầm quyền xứ Palestine Palestine  trở thành bãi chiến trường cho các đế quốc miền Bắc và miền Nam 
Con đường lớn đi từ Ai Cập lên phía Bắc qua vùng đất thấp phía Tây xứ Palestine 
Nằm giữa Địa Trung Hải và sa mạc Sy-ri, vùng lãnh thổ Palestine  của Kinh Thánh gồm bốn vòng đai nằm hơi song song nhau chạy từ Bắc xuống Nam Nam 
Vương quốc Y-sơ-ra-ên bị chia đôi sau khi Sa-lô-môn băng hà, vương quốc miền Bắc nằm choán ngang con đường lớn đi từ Bắc xuống Nam, còn vương quốc miền Nam là xứ Giu-đê với kinh đô Giê-ru-sa-lem, nằm xa con đường mòn trong vùng núi Giu-đê về phía Nam của vùng cao nguyên trung tâm xứ Palestine. Do đó, vương quốc miền Bắc phải đụng chạm nhiều với các thế lực ngoại bang hơn là vương quốc miền Nam (tuy vương quốc miền Nam vẫn không hoàn toàn thoát khỏi được), nên vẫn thường phải nhập cuộc trong nhiều lần tranh chấp, trước hết là với lân quốc Si-ri phía Bắc và sau đó với cường A-sy-ri ở phía bên kia Si-ri. Các lý do địa lý được xem là nguyên nhân chính của sự sụp đổ của vương quốc miền Bắc hơn một thế kỷ trước khi vương quốc Giu-đa bị tiêu diệt. Các nhà tiên tri đã nhấn mạnh rằng sự an toàn của vương quốc miền Nam vốn nhờ vào việc tránh khỏi những cuộc đụng chạm rắc rối với ngoại quốc – tuy không nói ra là do điều kiện địa lý như trên đã nói – nhưng cũng rất phù hợp với tình hình địa lí khác với vương quốc miền Bắc.
Bờ biển xứ Palestine Nile  tạo thành một giãi đât dài dọc duyên hải. Sê-sa-rê, hải cảng được Hê-rốt Đại Đế xây dựng, chủ yếu là một hải cảng nhân tạo nên không tồn tại được lâu. Cả đến Ty-rơ cũng mất đi tính cách quan trọng là một hải cảng lớn ở phía Nam Haifa Palestine 
Con sông đáng kể duy nhất của xứ Palestine 
Đặc tính địa lý của xứ ấy tạo nên tôn giáo của các dân tộc cư ngụ tại đó trước dân Y-sơ-ra-ên. Hai thần Ba-anh và Ách-ta-nốt mà người Ca-na-an thờ lạy, vốn là các thần của thảo mộc, thần sinh sản (cho hoa lợi, con người và súc vật thêm lên), cho nên suốt thời gian dài, dân Y-sơ-ra-ên cũng gặp nguy cơ sa vào đó. Tuy nhiên, thỉnh thoảng trong xứ cũng nhận được những luồng gió mát từ sa mạc thổi vào, nên tôn giáo của dân Ca-na-an đã kết hợp hai loại thần thánh, thần Ba-anh của nông dân, và các thần của những người sống trong sa mạc.
Các giống ngũ cốc chính yếu được trồng là lúa mạch và lúa mì, được thâu gặt giữa tháng tư và tháng sáu dương lịch. Nho và ô-liu cũng được trồng trên các triền đồi núi, và được thâu gặt vào cuối mùa hè. Việc trồng trọt trong xứ phần lớn vốn bị bỏ bê từ nhiều thế kỷ qua, đến thế kỷ này lại được thực hiện hăng say, và một lần nữa, nó bắt đầu phục hồi khung cảnh đã được mô tả trong Phục Truyền 11:9-12.
(Sưu Tầm)
