-
1 Cor.
3:12-13-Hễ ai dùng vàng, bạc, đá quý, gỗ, cỏ khô hay rơm rạ để xây nhà trên nền
ấy, 13 thì công việc của mỗi người sẽ được phơi bày rõ ràng. Ngày phán xét sẽ
phô bày công trình đó ra vì ngày ấy sẽ xuất hiện trong lửa và lửa sẽ thử nghiệm
công việc của mỗi người.
2 Tim.
2:19-22-Tuy nhiên nền móng kiên cố của Đức Chúa Trời đã đặt vẫn còn vững chắc
nên đã có đóng ấn lời này: “Chúa biết những người thuộc về Ngài” và “phàm ai đã
kêu cầu Danh Chúa phải tránh xa điều ác.” Trong một ngôi nhà lớn không phải chỉ
có những đồ vật bằng vàng và bạc, nhưng cũng có đồ vật bằng gỗ, bằng sành nữa;
có thứ dùng cho việc sang, cũng có thứ dùng cho việc bình thường. Nếu ai tẩy mình cho sạch những bình gian ác vừa
kể ở trên thì sẽ trở nên một đồ vật dùng cho việc sang, dành riêng cho chủ sử dụng.
Người đó được thánh hóa, có ích cho chủ, và được chuẩn bị sẵn sàng để làm mọi
việc lành. Con phải tránh xa các đam mê của tuổi trẻ, nhưng hãy hiệp cùng những
người kêu cầu Chúa với tấm lòng trong sạch mà đeo đuổi nếp sống công chính,
trau dồi đức tin, tình yêu thương và giữ gìn sự bình an trong tâm trí-
-
Tôi không tin
rằng Hội thánh ở trong đống đổ nát. Các hội
thánh không bao giờ có thể đổ nát, nhưng tôi tin rằng chứng cớ bên ngoài của hội
thánh là đống đổ nát. Lẽ thật đã bị mất, các hội thánh bị chia rẽ, và các phe ly
giáo được tìm thấy ở khắp mọi nơi. Nền tảng thì đúng, nhưng việc xây dựng thì không
phải bằng vàng và bạc tất cả. Có rất nhiều gỗ, cỏ, và rơm rạ. Chứng cớ đặc biệt
với thế giới đã bị mất; con người đã thất bại trong lĩnh vực này, và chúng ta
tìm thấy chính mình trong sự xáo trộn rất lớn. Chúng ta là những Cơ Đốc nhân,
nhưng chúng ta đã được đưa vào một trạng thái hỗn độn rất lớn. Một nhà truyền
giáo già cho biết, "Chúng ta đã được sinh ra hàng trăm năm sau. Bây giờ rất
khó khăn để sửa lại những điều sai lạc nầy cho đúng". Chúng ta đang ở vào thời điểm có sự đổ nát
bên ngoài; mọi thứ đều đã ra đi quá xa so với những gì đã được Đức Chúa Trời đặt
ra. Bởi vì loại đổ nát này, chức vụ sứ đồ Giăng phải bước vào. Chúng ta có thể
gọi đây là ngày "sự lưu đày của hội thánh”. Từng chút một, Chúa đã đưa mọi
thứ trở lại, phục hồi lẽ thật đã bị mất.
-
Có Lời Chúa nói
với chúng ta những gì chúng ta có thể làm trong những ngày hồi phục chăng? Phần
của những người trung thành là gì? Có Thánh kinh bàn về điều này. Đây là sự quý
báu đặc biệt của thơ Timothe 2. Chương này nói về sự lệch hướng.
Tôi tin rằng Chúa cho phép sự suy thoái xảy ra trước khi các sứ đồ chết, để
chúng ta có thể có sự hướng dẫn khi chúng ta thấy mình có ở trong một sự lệch
hướng tương tự. Thơ 2 Timothe là lá thư cuối cùng được Phao-lô viết và hoàn
toàn khác biệt với thơ 1 Timothe. Bức thư đầu tiên bàn về trật tự của hội thánh.
Khi ngôi nhà của Đức Chúa Trời có trật tự, các trưởng lão và chấp sự được nói đến.
Nhưng trong
thơ 2 Timôthê không có nói gì về những trưởng
lão và chấp sự; nhưng chỉ có những người trung thành được nói đến bởi vì ngôi
nhà của Đức Chúa Trời không còn trật tự. Chúng ta nên làm gì với chứng cớ khi hội
thánh không còn trật tự? Chúng ta phải giao nó cho những người trung thành.
Trong ngày lệch hướng, các trưởng lão không hẳn đã trung thành. Trong 1 Timothe
hội thánh của Đức Chúa Trời được coi như là "nhà của Đức Chúa Trời",
nhưng trong 2 Timothe không có nhắc đến "nhà của Đức Chúa Trời” nữa; mà chỉ
có tham chiếu đến "một ngôi nhà lớn".
Phao-lô đã không
nói rằng đây là hội thánh, nhưng ông đã sử dụng thuật ngữ này—Nhà lờn-- như là
một hình ảnh ngôn từ. Tôi coi "ngôi nhà lớn" như lời chứng bên ngoài
trong những ngày đó. Mọi Cơ Đốc nhân đều ở trong đó, nhưng một số người sống "vinh
dự" và một số người thì sống "nhục nhã". Đây là lĩnh vực Cơ Đốc. Theo bản chất của mình, hội
thánh không thể thoái hóa như vậy, nhưng lĩnh vực bên ngoài của nó thì có thể
sa bại.
-
"Vả, trong một nhà lớn chẳng những có bình
bằng vàng bằng bạc mà thôi, cũng có cái bằng gỗ bằng đất nữa, thứ thì dùng việc
sang trọng, thứ thì dùng việc thấp hèn" (câu 20)..”Bình ....dùng việc sang
trọng, thứ thì dùng việc thấp hèn" nghĩa là gì? Đó là một sự tách biệt giữa
những gì của Đức Chúa Trời và những gì của con người. "Vàng" thay cho
những gì là của và từ Đức Chúa Trời mà đến. "Bạc" ngụ ý sự cứu chuộc
qua thập tự giá. Vàng là tất cả mọi thứ từ Đức Chúa Trời, và bạc là những gì đã
trải qua thập giá của Con Ngài. "Gỗ" đại diện cho nhân tính của con
người, và đất, là cuộc sống tự nhiên của con người. "Bằng đất" ám chỉ
đến những người đang sống một cuộc sống theo con người và theo cuộc sống tự
nhiên. Nó chỉ tỏ ra những người có bản chất là sức mạnh náo động trong họ. Đức
Chúa Trời đang tìm cách để có tất cả mọi thứ xuất phát từ Ngài, chứ không ra từ
con người. Chúng ta phải từ chối tất cả những gì ra từ con người. Để có một chiếc
bình cho danh dự thì phãi có điều kiện nhất định, và có những thứ phải được thực
hiện trong Chúa.
Câu 21 nói,
"Vậy, nếu ai tự làm sạch khỏi các bình ấy, thì sẽ như bình sang trọng, được
biệt ra thánh, thích dụng cho chủ và sẵn sàng cho mọi việc lành". Một người
phải tách mình ra khỏi các bình bằng đất.
Đây không chỉ là vấn đề hoặc chính mình chúng ta có được làm bằng vàng và bạc;
cũng không phải là một vấn đề của cuộc sống cá nhân riêng của mình. Trong câu
này, chúng ta được bảo phải thanh tẩy mình khỏi những bình bằng đất bằng cách
tách mình khỏi những bình đó. Đức Chúa Trời theo đuổi hai khía cạnh: sự làm sạch
của cá nhân chúng ta, và sự liên kết của chúng ta với những người đó. Bản thân
tôi không phải đứng bênh vực cho những gì thuộc đất hay bênh vực điều gì của con
người, và tôi phải từ chối làm theo bất cứ điều gì xuất phát từ bản thân mình.
Đây là sự tẩy
sạch cá nhân. Nhưng đồng thời tôi phải tách riêng bản thân mình khỏi bất cứ ai
là bình bằng gỗ hoặc bằng đất. Đây là khía cạnh của sự hiệp hội. Điều này không
có nghĩa là chúng ta phải tách mình khỏi
mọi người là các Cơ Đốc nhân, nhưng tách rời khỏi những gì mà họ đã và đang làm
đó --mà là gỗ, cỏ, và rơm rạ. Chúng ta phải tách mình khỏi một Cơ Đốc nhân nào mà
công việc là gỗ trong bản chất, và chúng ta không thể kết hợp công việc của
chúng ta với công việc của anh ta.
Ở đây nhấn mạnh
về các "chiếc bình". Một chiếc bình đứng để làm một cái gì đó; nó đại
diện cho một bên của công việc. Mọi người sẽ gọi chúng ta là dân li khai, không
chỉ vì chúng ta không được làm những điều đó, nhưng chúng ta cũng sẽ không kết
hợp mình với những người làm viêc của họ. Chúng ta sẽ không kết hợp chúng ta với
công việc của họ, với thứ tự thành lập của các sự vật, hoặc với hệ thống nhân tạo
của họ. Chúng ta phải sáng tỏ ở điểm này. Chúng ta không tách rời khỏi họ như
người với người, nhưng như các chiếc bình thấp hèn, bình đất.
Hội thánh Anh
Em độc đoán đã cố gắng ném người ta ra ngoài. Chúng ta đang ở trong mối tương
giao với mọi tín hữu chân thực của Đức Chúa Trời, nhưng những gì họ đang làm
theo tư cách công nhân thì chúng ta phải đứng ngoài. Chúng ta không cần phải
liên kết với công việc đó. Đây là điều cắt bớt. Chúng ta không có gì liên hệ với
các bình đất. Chúng ta không nên kết nối với hệ thống của sự vật. Chúng ta
không thể tách rời khỏi những người khác, là con cái Đức Chúa Trời; chúng ta
không thể tách rời khỏi họ là những con người, nhưng chúng ta có thể được tách
ra khỏi họ, khi họ là bình. Điều này sẽ có nghĩa là chúng ta đang "được biệt
ra thánh, thích dụng cho chủ và sẵn sàng cho mọi việc lành”.
Câu 22 nói,
"hiệp với những kẻ lấy lòng trong sạch kêu cầu Chúa". Điều này khác với
ơn cứu rỗi nơi mà tất cả mọi người được cứu. Điều này chỉ đề cập đến những người
kêu cầu Chúa từ một tấm lòng thuần khiết. Chúng ta đi theo và liên kết mình với những người đó. Họ là đồng
công của chúng ta. Sự hiệp hội này được dựa trên bốn điều: sự công bình, đức
tin, tình yêu và hòa bình. Chú ý rằng hòa bình được nói đến cuối cùng, không phải
trước tiên. Một số người nói, "Hòa bình bằng mọi giá." Con người luôn luôn đặt hòa bình đầu tiên và sự công
bình cuối cùng, nhưng đó không phải là thứ tự của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải
duy trì sự tương giao với tất cả con cái của Đức Chúa Trời, nhưng đồng thời,
chúng ta phải tách mình khỏi các chiếc bình của sự ô nhục thấp hèn.
Watchman Nee-