Gal. 2:20-Tôi
đã bị đóng đinh với Christ trên thập tự giá;dầu vậy tôi sống, nhưng không phải
là tôi sống nữa, bèn là Christ sống ở trong tôi; nay tôi còn sống trong xác thịt
đây, ấy là tôi nhơn đức tin mà sống, tức đức tin đến (trong) Con Đức Chúa Trời,
là Đấng đã thương yêu tôi và phó chính mình vì tôi.
Mác 11: 21-22-21
Phi-e-rơ nhớ lại chuyện vừa qua, bèn thưa cùng Ngài rằng: “Ra-bi, coi kìa! cây
vả thầy đã nguyền rủa nay héo đi rồi.” Jêsus cất tiếng đáp rằng: “Hãy có đức
tin đến (của) Đức Chúa Trời.
-
Bạn muốn có đức
tin của ông George Müller không? Bạn có nghĩ rằng đây sẽ là một điều tuyệt vời?
Trong Mác 11:14 Chúa nói với cây vả, "Có thể không ai ăn trái của mầy mãi
mãi!" Cây đã chết, và ngày hôm sau Phiero mời Chúa chú ý đến cây vả ấy, vì
ông nhớ những gì Chúa đã nói. Chúa trả lời: "Hãy có đức tin vào Đức Chúa
Trời" (c. 22), bởi vì đó là bí mật của phép lạ đó. Câu này không thể dịch
nổi. Trong Tân ước tiếng Hi Lạp, từ ngữ "Đức Chúa Trời" nằm trong trường
hợp sở hữu cách (the possessive case), vì vậy nó phải được dịch "hãy có đức
tin của Đức Chúa Trời". Chúa Jesus chiếm hữu đức tin của Đức Chúa Trời và
bởi đức tin đó mà một cái gì đó đã được thực hiện. Ngài đã cảm thấy sự vô ích
và tính không hiệu quả của mọi người cầu xin, vì họ không tin vào Đức Chúa Trời
nên Ngài nhấn mạnh rằng họ cần phải có chính đức tin của Đức Chúa Trời. Đức tin
của Đức Chúa Trời là niềm tin rằng Đức Chúa Trời sở hữu trong lời nói của Ngài.
Đức Chúa Trời sáng tạo ra muôn vật bằng quyền uy, không phải bởi năng lực; Đức
Chúa Trời không tin vào sức mạnh của Lời Ngài, nhưng tin thẩm quyền của Lời
Ngài.
Chúa Jesus đã
không cầu nguyện với Đức Chúa Trời nguyền rủa cây vả. Ngài đã không cầu nguyện
với Đức Chúa Trời đưa ra năng lực, nhưng Ngài đã đưa ra một mệnh lệnh và thẩm quyền
có ở đó. Không phải chúng ta có đức tin, nhưng chính đức tin của Đức Chúa Trời ở
trong chúng ta. Chúng ta phải tin rằng những gì chúng ta nói sẽ xảy ra.
"Tôi sống trong đức tin, đức tin trong Con Đức Chúa Trời" (Gal.
2:20). Đây là ý nghĩa của việc có sự sống của Chúa trong chúng ta. Không có gì
trong Thánh kinh là trừu tượng cả. Một cái gì đó ở trong Ngài được ban cho
chúng ta. Chúng ta tin rằng Chúa đã là sự thay thế của chúng ta trong quá khứ,
nhưng chúng ta có tin rằng mình sống bằng sự thay thế của Chúa ngày hôm nay chăng? Chính Chúa ban chính mình
Ngài cho chúng ta. Khi còn trên trái đất, Ngài đã tin vào Chúa Cha và ngày nay
chúng ta có thể sống bằng chính đức tin này, không phải là một đức tin tương tự.
Điều này không có nghĩa là chúng ta sẽ sao chép đức tin của Chúa, nhưng chúng
ta có niềm tin rất giống nhau, vì cớ sự sống phục sinh của chúng ta với Chúa.
Bây giờ chúng ta đang sống bằng đức tin của Ngài.
Vấn đề không
phải là liệu chúng ta có niềm tin hay không, nhưng hoặc chúng ta có tin bằng niềm tin đó hay không. Đức tin giống như cái
nhìn; tin là như nhìn thấy. Việc sở hữu tầm nhìn cho phép chúng ta nhìn thấy,
nhưng không đảm bảo rằng chúng ta sẽ thấy. Đức tin được ban cho chúng ta, nhưng
chúng ta phải tin, phải sử dụng nó. Thái độ của chúng ta phải là "Tôi có
thể tin, tôi sẽ tin!". Chúng ta phải thấy rằng đời sống Cơ Đốc nhân không
trừu tượng. Nó luôn luôn là một sự lặp lại của những gì Chúa đã ban cho chúng
ta như một di sản. Di sản là gì? Nó là một cái gì đó mà chúng ta không phải làm
gì cả để chiếm hữu, nhưng là những gì được để lại cho chúng ta. Những di sản của
Chúa ban cho chúng ta. bình an của Ngài, đức tin của Ngài, và tất cả mọi thứ thuộc
về Ngài, đều đã được ban cho chúng ta.
W.N.