Đức tin phải
là một điều rất tự phát trong một tín nhân. Một người không cần phải vận dụng bất
kỳ nỗ lực nào để tin. Nếu một người đã phấn đấu và đấu tranh để tin, đức tin của
anh không chân thật. Một anh em kia làm chứng rằng khi anh còn là một tín đồ trẻ
tuổi, anh đã phải nỗ lực đáng kể để tin. Lần đầu tiên khi anh rao giảng Tin Mừng
cho những người khác, anh đã dành nhiều thời gian để cầu nguyện. Có vẻ như anh
đã thu thập một lượng lớn "đức tin" từ đâu đó và cố nhồi nhét mình với
"đức tin." Đức Chúa Trời đã thương xót anh ta và trả lời cầu nguyện của
anh trong nhiều vấn đề. Nhưng đối với một người ngoài cuộc, cuộc đấu tranh của
anh có vẻ rất đau thương, và "đức tin" của anh thì rất không tự
nhiên.
Hôm nay các
tín nhân nên cầu nguyện với Đức Chúa Trời theo cách rất bình thường, và Đức
Chúa Trời đáp lời cầu nguyện của họ một cách hết sức bình thường. Thật vậy, đây
là những gì một phép lạ xảy ra. Mỗi người làm phép lạ không nên ý thức về các
phép lạ của mình. Một người nào cảm thấy rằng thực hiện một phép lạ là một điều
kỳ lạ thì người đó cách xa Đức Chúa Trời. Những người ở trong nhà của Đức Chúa
Trời không coi các phép lạ là một điều kỳ lạ. Nhưng những người ở trong trại của
họ thì coi các phép lạ là một điều kỳ lạ. Moses đã thực hiện nhiều phép lạ,
nhưng ông không cảm thấy có bất cứ điều gì kì lạ. Khi ông đã dẫn dắt dân Israel
qua Biển Đỏ, biển rẽ làm hai trước mặt ông. Moses đã không nghĩ rằng ông đã biểu
diễn một phép lạ, ông chỉ làm nó. Dân Israel tin mà không phô trương, và nó đã xảy
ra. Đức tin và những phép lạ là một cái gì đó tự phát cho những người biết Đức
Chúa Trời.
-
Ở Hoa kì một
số Cơ Đốc nhân nói rằng tất cả các tín hữu nên thực hành Mark 16: 17-18: "Những
kẻ tin sẽ có các dấu lạ nầy cặp theo: họ sẽ nhơn danh ta mà đuổi quỉ, nói tiếng
mới, bắt rắn, uống giống độc chi cũng hẳn
chẳng hại gì, đặt tay trên kẻ đau yếu, thì kẻ ấy sẽ lành”. Họ cố tình đưa rắn hổ
mang ra trước mặt các tín hữu và cho phép những con rắn ấy cắn họ. Cuối cùng, những
người bị rắn cắn đã chết. Những người thực hành những việc như vậy có một động
cơ sai lầm. Họ coi các phép lạ là một loại biểu diễn và sử dụng chúng để thể hiện
quyền lực của họ.
Phép lạ không
có gì bất thường. Khi Phao-lô đã bị một con rắn cắn một lúc, ông chỉ đơn giản ném nó vào lửa (Công 28: 3-5). Đối với ông, nó
thông thường như muỗi cắn. Ông đã không nói với người bản địa của đảo Malta,
"Hãy đến đây, và tôi sẽ cho bạn thấy một phép lạ tuyệt vời". Ông đã
không quảng cáo bất cứ điều gì. Một người thực sự biết Đức Chúa Trời không quảng
cáo những phép lạ. Tuy nhiên, một người đã không quảng cáo phép lạ không nhất
thiết biết Đức Chúa Trời. Nhưng chúng ta có thể nói chắc chắn rằng những người
biết Đức Chúa Trời không cổ động các phép lạ. Nếu chúng ta cố gắng thử nghiệm
các lời hứa của Đức Chúa Trời mà Mark 16: 17-18 tuyên bố, thật sẽ là một điều rất
kỳ lạ nếu Đức Chúa Trời ban cho chúng ta bất kỳ kinh nghiệm nào theo lời đó.
Ngay cả khi chúng ta nói rằng chúng ta đã có những kinh nghiệm của Mác 16:
17-18, vẫn có nghi ngờ rằng đức tin của chúng ta là chân thật.
Đức Chúa Trời
thực hiện phép lạ khi có nhu cầu. Con người không thể ra lệnh có phép lạ bằng
cách chế tác theo cách riêng của mình. Phép lạ được thực hiện một cách vô thức.
Bất cứ điều gì thực hiện một cách có ý thức không phải là một phép lạ. Kết quả
của đức tin như vậy là không đáng kể. Bạn không thể biết nếu bạn có niềm tin,
nhưng sự việc xảy ra một cách tự phát. Các phép lạ chân thật là những hành vi
mà một người thực hiện một cách vô thức. Bóng của Phi-e-rơ đã chữa lành nhiều người
bệnh (Công 5:15), nhưng ông không nhận thấy nó. Có lẽ ông đã không nhận ra rằng
cái bóng của ông đã chữa lành những người khác. Nếu những người khác đánh tôi,
tôi có thể cảm thấy nó. Nhưng nếu họ đánh vào cái bóng của tôi, tôi không thể cảm
thấy nó. Đây là trường hợp của Phi-e-rơ.
Một lần kia,
ông George Müller đã cầu nguyện trong một con tàu cho sương mù tan đi. Bản thân
tôi cũngđã cầu nguyện xin cho có mưa ở Làng Plum. Nhưng những phép lạ nầy không
bao giờ tự lặp lại. Những phép lạ này cũng không để biểu diễn; chúng không được
thực hiện để chứng minh sức mạnh của một người nào. Chúng chỉ ban cho loài người
một cái nhìn thoáng qua về sự vĩ đại, quyền lực, và quyền uy của Đức Chúa Trời.
Chúng ta thường
dùng một câu kinh thánh để thử nghiệm Đức Chúa Trờ hay vật lộn với Ngài. Rô-ma
7:18 nói, "Vả, tôi biết rằng trong tôi, tức là ở trong xác thịt tôi, chẳng
có điều gì lương thiện, vì lòng muốn thì ở nơi tôi, nhưng quyền lực làm điều
thiện thì lại không có". Có lẽ chúng ta cũng có thể nói, "vì lòng muốn
thì ở nơi tôi, nhưng quyền lực làm các phép lạ thì lại không có".
Các phép lạ chân
thật là một huyền bí, ngay cả đối với những người thực hiện chúng. Khi chúng ta
giao thác chính mình vào bàn tay của Đức Chúa Trời, sự việc xảy ra. Đức Chúa Trời
có thể thực hiện các phép lạ qua chúng ta, nhưng Ngài sẽ không cho phép chúng
ta có ý thức về chúng. Có người từng hỏi ông George Müller phải chăng ông đã có
ân tứ của đức tin. Ông trả lời rằng ông đã có ân sủng của đức tin chứ không phải
ân tứ của đức tin. Quyền năng của Đức Chúa Trời thì rất lớn; Ngài có thể làm tất
cả mọi thứ bởi chính mình Ngài. Ngài không cần chúng ta giúp Ngài. Đức tin là tự
phát đối với những người chân thật tin tưởng vào Đức Chúa Trời. Không có nỗ lực
nào tham gia. Họ sống một cách đơn giản
và nhận ra rằng Đức Chúa Trời đang làm tất cả mọi thứ chứ không phải là bản
thân họ.
W.N.