1 Cor. 9:26-17- Vậy, tôi chạy, chẳng phải là chạy bá vơ, tôi đấu quyền, chẳng phải là đánh gió; song tôi khắc khổ thân thể tôi, chế phục nó, e rằng sau khi tôi đã rao giảng cho kẻ khác, mà chính mình tôi phải bị loại ra chăng
-
--Chị Ruth Lee hỏi: Sự khác nhau giữa sự khắc khổ thân thể của chúng ta và chủ nghĩa khổ hạnh là gì? Phao-lô nói rằng ông đã học được sự hài lòng trong bất cứ hoàn cảnh nào ông gặp. Ông đã xử lí với thân thể của mình ra sao?
-
--Trả lời: khổ hạnh là sự phủ nhận các nhu cầu thích hợp của thân thể. Những người thực hành sự khổ hạnh không hẳn thuộc linh nhiều hơn những người khác. Một anh em từ chối sử dụng nước nóng để rửa mặt. Anh cố ý mặc quần áo tồi tàn. Đây là khổ hạnh. Một lần kia, một chị em khác mời tôi đến nhà chị ấy dùng bữa. Chị cố ý nấu thực phẩm không ngon. Khi tôi hỏi tại sao, chị nói, "Tôi đang ngược đãi thân thể mình để tôi có thể được thuộc linh. Nếu tôi nấu thức ăn quá ngon, tôi sẽ nuông chiều xác thịt của mình và sẽ không thuộc linh. Tôi cố ý làm hỏng thực phẩm để tôi sẽ không nuông chiều sự hưởng thụ xác thịt". Đúng là một Cơ Đốc không nên thèm khát sự dễ chịu cùng thoải mái và không thèm muốn thực phẩm ngon, nhưng không có nhu cầu để cố nấu thức ăn không ngon miệng.
-
Vậy khắc khổ (đánh đập) thân thể của chúng ta có nghĩa là gì? Khắc khổ thân thể chúng ta là không cho phép các nhu cầu hợp lý của thân thể chúng ta làm hỏng đời sống thuộc linh của chúng ta. Đây là sự thuộc linh thực sự. Khắc khổ thân thể chúng ta có nghĩa là thân thể chúng ta có nhu cầu hợp lý, nhưng vì lợi ích của Chúa và công việc của Ngài, chúng ta có thể bỏ qua những đòi hỏi theo các nhu cầu như vậy vào những thời điểm quan trọng. Nếu một Cơ Đốc nhân luôn luôn đòi hỏi rằng những nhu cầu của mình được đáp ứng, anh đã không học được bài học khắc khổ thân thể của mình.
Một lần kia, tôi tiếp khách là một người anh em trong nhà của người khác. Trong mỗi bữa ăn, anh ấy thọc đôi đũa của mình vào các món ăn và xáo trộn thực phẩm để tìm kiếm lựa chọn miếng thịt vừa ý. Sau đó tôi đã từ chối đồng hành đi rao giảng với anh ta trong mười năm tới. Một người như thế chưa bao giờ học được những bài học khắc khổ thân thể của chính mình; anh đã không bao giờ học được cách chế phục thân thể của mình dưới quyền mình.
-
Thực hành sự khổ hạnh là phủ nhận sự đòi hỏi của thân thể khi nó có nhu cầu; đó là cố tình hành động trái với luật của thân thể. Điều nầy thái quá. Tuy nhiên, nếu một người chưa bao giờ học được những bài học khắc khổ thân thể của mình, anh vô dụng trong bàn tay của Chúa. Lần kia, tôi đồng hành với hai anh em đến một nơi khác. Cả hai anh em đều rất tích cực trong việc rao giảng Tin Mừng và đã sốt sắng trong việc giúp đỡ những người khác. Nhưng tại một điểm nào đó, cả hai đột nhiên mất khả năng chịu đựng của họ; không thể kéo lê chúng thêm nữa. Họ đã phải có một giấc ngủ ngắn mỗi ngày sau khi ăn trưa. Ngay cả khi có ai đó đang chờ đợi để thông công với họ hoặc các vấn đề khác đã được chờ đợi để được giải quyết, họ sẽ biến theo cách khác. Tôi có thể cầu xin cho họ, nhưng không dùng lời nói hay chạm cùi chỏ để chuyển động họ một phân. Đây là sự ổn định tâm trí về xác thịt, nuông chiều trong sự tự thương xót và tự ái. Những người hành động theo cách này đã không bao giờ học được những bài học khắc khổ thân thể của họ.
-
Đạo Lão và Phật giáo dẫy đầy triết lý khổ hạnh, nhưng khổ hạnh không phải là một khái niệm trong kinh thánh. Phao-lô nói rằng ông đã bắt thân thể của mình làm nô lệ cho mình (1 Cor 9: 26-27). Điều này có nghĩa ông chỉ đạo thân thể của mình phục vụ mình. Ông không bị thân thể mình ràng buộc; thay vào đó, thân thể của ông đã phục vụ ông. Chế phục thân thể của chúng ta làm nô lệ của mình có nghĩa là chúng ta không cho phép cuộc sống thuộc linh của chúng ta bị hạn chế bởi nhu cầu của thân thể mình. Những người nhấn mạnh rằng họ phải sử dụng nước nóng để rửa mặt mình đã không bao giờ học được những bài học của việc làm khắc khổ thân thể của họ hoặc làm cho thân thể của họ thành nô lệ. Tất nhiên, chúng ta không nên lạm dụng các luật sinh học của thân thể; chúng ta nên chăm sóc nhu cầu của nó. Nhưng thân thể chúng ta nên luôn luôn ở dưới sự kiểm soát của tâm linh chúng ta.
Một số người nhấn mạnh vào việc làm thỏa mãn sự thèm ăn của họ; họ không thể chịu đựng một chút đói khát nào. Một số người nhấn mạnh vào việc ngủ đủ giấc; họ không thể bỏ lỡ bất kỳ giấc ngủ nào. Một số người thích sạch sẽ; họ không thể chịu nổi bất kỳ sự lộn xộn nào. Một số người nhấn mạnh vào việc ngủ trên giường mềm mại; họ không thể chịu được chiếc giường cứng. Đây là những ví dụ về việc không làm cho thân thể mình làm nô lệ. Tất cả những người cảm thấy rằng tâm linh của họ sẵn sàng nhưng thân thể của họ yếu đuối, thì đã không học được bài học làm khắc khổ thân thể của mình. Một con người nuông chiều trong sự tự ái như vậy là vô dụng trong tay của Chúa. Xin Chúa thương xót chúng ta, và nguyện chúng ta có thể học được bài học làm khắc khổ thân thể chúng ta và làm cho chúng thành nô lệ của mình.
Watchman Nee-