Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

CHỨC VỤ CỦA AN-NE-



Khải huyền 12: 5, 7, 9-Nàng sinh một Con trai. Con trai ấy sắp dùng gậy sắt mà trị vì tất cả các dân tộc. Nhưng Con trai nàng được tiếp đón lên tới Đức Chúa Trời, đến tận ngai Ngài. Một cuộc chiến tranh bùng nổ trên trời: Mi-ca-ên và các thiên sứ mình tiến công con rồng. Con rồng và các thiên sứ nó đánh lại, Con rồng lớn, tức con rắn xưa, được gọi là quỷ vương và Sa-tan, là lũ lừa gạt tất cả dân cư thế gian, bị quăng xuống đất cùng các thiên sứ nó.
1 Sam. 1: 1-2, 14-20, 22, 27- Ông Ên-ca-na có hai vợ; người vợ đầu tiên là An-ne, người vợ kế tên là Phê-ni-na. Bà Phê-ni-na có con, nhưng bà An-ne thì không--Ông Hê-li bảo bà: “Chị còn say cho đến chừng nào? Chị về dã rượu đi.” Bà An-ne thưa: “Thưa ông, tôi không say đâu. Tôi là một người đàn bà khốn khổ. Tôi không có uống rượu hoặc bia gì cả. Tôi chỉ dốc đổ lòng tôi ra trước mặt CHÚA. Xin ông đừng coi tôi là hạng đàn bà hư hỏng. Tôi cầu nguyện lâu chừng ấy là vì tôi sầu khổ và buồn bực quá đỗi.” Ông Hê-li đáp: “Chị an tâm về nhà. Cầu xin Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên ban cho chị điều chị cầu xin Ngài.” 18 Bà An-ne thưa: “Xin ông luôn nhớ đến tôi là phận hèn mọn.” Bà trở về, dùng bữa. Nét mặt bà không còn ưu sầu nữa. Bà An-ne thụ thai. Mãn kỳ thai nghén, bà sanh một con trai, đặt tên là Sa-mu-ên.- Bà nói với chồng: “Đợi khi nào con dứt sữa, em sẽ dẫn con lên trình diện CHÚA, rồi con sẽ ở lại đó suốt đời- Tôi cầu xin Ngài cho tôi đứa con này. CHÚA đã ban cho tôi điều tôi cầu xin Ngài. 

-
--Có nhiều điểm trong lịch sử của Israel tương tự như lịch sử của hội thánh. Vào lúc bắt đầu lịch sử Israel, chúng ta thấy Aaron là một thầy tế lễ đại diện cho con người đến với Đức Chúa Trời và Môi-se đại diện cho Đức Chúa Trời đến với con người. Giai đoạn này không lâu dài. Ngay sau khi vào đất hứa, họ đã được các thẩm phán cai trị. Đời sống quốc gia của họ đã ở mức độ rất thấp. Chúng ta thấy họ liên tục ngã vào tội lỗi và bị trừng phạt bằng phương tiện những kẻ thù của họ. Khi họ kêu cầu Đức Chúa Trời, Ngài dấy lên một thẩm phán giải cứu họ, và sau đó có sự phục hồi. Điều này xảy ra một lần nữa và một lần nữa. Chúng ta thấy điều này trong suốt sách Thẩm phán. 
--Chúng ta đọc về Deborah và Barak, Gideon, Samson, và nhiều người khác. Có một nguyên tắc cần lưu ý ở đây. Khi sức mạnh của các thẩm phán tuyệt vời, sự giải thoát của họ là tuyệt vời, nhưng khi quyền lực giảm đi, dân chúng rơi vào tay kẻ thù của họ một lần nữa. Họ ngã xuống, rồi lại đứng lên, phạm tội và đã được hồi sinh một lần nữa và một lần nữa. Từ đây chúng ta thấy một nguyên tắc quan trọng là dân của Đức Chúa Trời không thể tự quản trị mình; họ không thể độc lập đối với Đức Chúa Trời và phải độc lập với Satan cùng một lúc. Đây là điều không thể. Họ hoặc là phải cúi đầu trước uy quyền của Đức Chúa Trời hoặc là phục dưới quyền lực của Satan; không có con đường đứng giữa. Khi họ không thuộc thẩm quyền của Đức Chúa Trời, họ hoàn toàn đánh mất vị trí của họ như là dân của Đức Chúa Trời. Do đó, họ đã bị phục dưới sức mạnh kẻ thù của họ. Nhưng ca ngợi Đức Chúa Trời, dân của Ngài không phải lúc nào cũng theo quyền của Satan; đã có sự phục hưng.
--Đây là lịch sử của Israel, và là lịch sử của hội thánh. Nhìn lại, chúng ta có thể thấy rằng khi hội thánh sa xuống trạng thái rất thấp, Đức Chúa Trời sẽ chuẩn bị một người theo sự lựa chọn của Ngài, đặt Linh của Ngài trên người, và ban cho anh sự ủy nhiệm, và sau đó hội thánh sẽ được hồi sinh. Nhưng sau một khoảng thời gian, hội thánh sẽ đi xuống một lần nữa; tại đó họ đã được dấy lên và rơi xuống, suy thoái và phục hồi, một lần nữa và một lần nữa. Nếu tôi đã sống trong giai đoạn cuối của thời gian các quan xét, những gì sẽ có trong trái tim tôi, điều gì tôi sẽ ao ước, và những gì tôi sẽ còn mong đợi chứ? Tôi biết lịch sử của những năm qua, và bây giờ mọi thứ lại xuống thấp một lần nữa, những gì sẽ là niềm hy vọng của tôi và những gì tôi sẽ cầu nguyện cho? Há tôi sẽ không cầu xin một thẩm phán khác sẽ được dấy lên để làm hồi sinh dân tộc một lần nữa sao? 
--Tôi là một thành viên của hội thánh, và tôi đã thấy lịch sử của nó được hồi sinh và ngã xuống một lần nữa và một lần nữa. Tôi đã đọc về sự hồi sinh dưới thời Martin Luther và tình trạng chết chóc sau thời đó, sự phục hồi thông qua John Wesley và sự sa ngã sau đó, về thủy triều lớn của sự sống do J.N. Darby và hội thánh Anh Em mang lại và sự xuống cấp sau đó. Tất cả những năm như vậy, hội thánh chỉ lặp đi lặp lại lịch sử của Israel dưới thời các Quan xét. Nhưng tôi nên hy vọng những gì cho thời bây giờ? Há không thể là một cái gì đó khá mới mẻ sao?
--Tại thời điểm này, chúng ta đến với cuốn sách đầu tiên của Samuel. Lịch sử của các thẩm phán không nên tiếp tục mãi mãi; đây không phải là tư tưởng của Đức Chúa Trời. Tư tưởng của Đức Chúa Trời là hướng về vương quốc và không hướng tới việc có thêm nhiều thẩm phán nữa. Đức Chúa Trời muốn mang lại một vương quốc và một vua. Ngài đã sử dụng các thẩm phán trên con đường đi, nhưng tư tưởng của Ngài là đặt trên David, và mục đích của Ngài là một vị vua. Vì vậy, chúng ta thấy tầm quan trọng của sách 1 Samuel. Nó đi kèm ở giữa con đường và mục tiêu. Nó đi kèm ở giữa và mô tả một giai đoạn chuyển tiếp. Đối với hầu hết các phần, điều này không phải là một thời điểm phục hưng vĩ đại cũng không phải sa ngã lớn lao. Điều này cũng đúng với chúng ta ngày nay. Trong khi tư tưởng của chúng ta là luôn luôn muốn hồi sinh, thời gian của các thẩm phán đã qua. Nó có giới hạn của nó, trong khi vương quốc sẽ kéo dài mãi mãi. Tư tưởng của Đức Chúa Trời không phải là hội thánh nên cứ ở trong một chu kỳ sa ngã và lại hồi sinh. Đức Chúa Trời sẽ không cung cấp cho chúng ta nhiều nhà phục hưng nữa, Ngài sẽ đưa Vua của Ngài đến.
--Cuốn sách đầu tiên của Samuel là thay cho của một chức vụ, một chức vụ mang vị Vua đến. Chúng ta không có một thẩm phán, nhưng có một con người vừa là thầy tế lễ và tiên tri. Rất dễ dàng cho chúng ta dán mắt của mình trên các nhà phục hưng; họ đã được Đức Chúa Trời sử dụng trong quá khứ trên con đường, nhưng họ không có một phần nào trong mục đích thực sự của Đức Chúa Trời, trong việc đem nhà vua đến. Đức Chúa Trời mong muốn nhiều ông Samuel dấy lên.
--Bây giờ chúng ta đã thấy bối cảnh, chúng ta phải đến với những câu kinh thánh của chúng ta ghi ở đầu bài. Chúng có liên quan đến câu chuyện của hai người phụ nữ, Phê-ni-na và An-ne. Phê-ni-na có con, An-ne đã không có. Phê-ni-na chế giễu An-ne bằng cách nói, "Bạn không có con;! Hãy nhìn con cái tôi có đây". Hai phụ nữ nầy đại diện cho hai nguyên tắc cơ bản khác nhau; họ đại diện cho hai chức vụ khác nhau về cơ bản. Chức vụ của An-ne đã chỉ mang nhà vua đến, không có nhiều con. Chức vụ của Phê-ni-na là có nhiều con, đó là một chức vụ với kết quả nhiều. Phê-ni-na và các con nàng là dân của Đức Chúa Trời, nhưng không có ai trong vòng họ có bất cứ điều gì liên quan với nhà vua của Đức Chúa Trời.
--An-ne khóc, kiêng ăn, cầu nguyện, và kêu cầu cùng Chúa cho một người con trai, và bà sẽ hoàn toàn dâng cho Chúa để phục vụ Ngài. Con trai này là người mang vua đến. An-ne chẳng có gì để tự hào. Tuy nhiên, Phê ni-na, có nhiều điều để tự kiêu. Cô có thể chỉ tất cả con cái của mình và nói, "Tôi có điều này và điều kia, tất cả điều này và tất cả những điều kia, vv". Tôi muốn nói một lời từ đáy lòng tôi. Nếu bạn vẫn đang ở trong lĩnh vực của các quan xét, bạn có thể được ban phước và có nhiều kết quả, nhưng đôi mắt của Đức Chúa Trời không chú ý đến bạn. Nếu đây không phải là ngày cuối cùng, chúng ta hy vọng rằng Phê-ni-na có thể có rất nhiều con hơn nữa. Nhưng nếu tôi đúng, đây là những ngày cuối cùng và đôi mắt của Đức Chúa Trời đặt trên những người có thể là phương tiện đưa Nhà Vua đến. Chúng ta hãy tự hỏi mình, "sứ vụ của chúng ta là gì? Chúng ta có bất kì phần nào trong chức vụ đặc biệt này, là chức vụ của An-ne này không?" Một số người không có suy nghĩ nào khác, ngoài sự phục hưng. Họ nghĩ rằng nguyên tắc của các thẩm phán sẽ tiếp tục cho đến ngày cuối cùng. Nhưng có chức vụ quan trọng hơn, sẽ đưa Vua đến.
--Đường lối của An-ne không phải là một cách dễ dàng, và nó đã được thực hiện thậm chí khó khăn hơn so sánh với những lời châm chọc của Phê-ni-na. Những người muốn làm An-ne phải tự chuẩn bị cho cuộc đời chịu bắt bớ, khinh miệt, khóc lóc, và kiêng ăn. Chức vụ nầy phải trả giá cao. Một mức giá đã được trả bởi vì tất cả chức vụ như vậy trải qua thử nghiệm và đau khổ; nó phải được truyền vào chúng ta. Những người khác có thể ăn uống và nhìn vào con cái của họ, nhưng ở đây có một người kiêng ăn và khóc lóc. Không phải là vấn đề chúng ta có thể cứu rỗi được bao nhiêu người, mà là vấn đề của Đức Chúa Trời có được một tập thể những người đắc thắng của Ngài chăng. Đức Chúa Trời muốn có được một dân sẽ có thể cầu nguyện và đem vương quốc đến.
Lời cầu nguyện của An-ne là phương tiện cho sự ra đời của Samuel. Những lời cầu nguyện của chúng ta nên dẫn đến việc sinh sản những người đắc thắng. Chúng ta đã làm gì trong lĩnh vực này? 
---Một số người đã làm việc nhiều và có được nhiều con cái, họ sẽ nói, "Có vẻ như bạn không làm bất cứ điều gì. Trong quá khứ bạn có thể hướng dẫn các cuộc nhóm họp phục hưng và làm điều này điều nọ. Bạn đang làm gì bây giờ?" Ngay cả Hê-li, thầy tế lễ của Đức Chúa Trời, cũng đã không hiểu An-ne. Ông nói, "Cô đang làm gì? Cô đang say rượu hả?".
Từ ngày Samuel ra đời, chúng ta thấy một dòng đấng tiên tri cũng có thể là các thầy tế lễ mang vua đến. An-ne đã sanh một con trai, một nhà tiên tri. Đức Chúa Trời đã thực hiện khá nhiều điều với An-ne; Ngài dẫn An-ne vượt qua tất cả các loại khó khăn. Kết quả là, Ngài đã có thể tìm thấy một người có thể đặt sự ăn uống và tất cả các điều khác sang một bên. Cô đã đến điểm mà cô không thể tiến lên nếu không có một con trai; cô đến một điểm mà cô đã có một đứa con trai. Người con trai trong 1 Samuel 1 là người con của Khải Huyền 12, là người đem nhà Vua và vương quốc đến.
Watchman Nee