Thứ Tư, 15 tháng 6, 2016

XỬ LÝ SỰ BẤT NGHĨA-


Một người chưa được cứu đã vẫn sống một cuộc sống bất nghĩa. Anh không cảm thấy điều đó. Trong thực tế, anh lại có thể cảm thấy rằng anh khá tốt. Nhưng khi một người tin Chúa, anh đã nhận được sự sống thánh thiện của Đức Chúa Trời, và anh ta bắt đầu đối phó với sự bất nghĩa và sống một cuộc sống công nghĩa. Anh sẽ cho phép tính công chính trở thành một điều quen thuộc, hữu cơ, và tự phát ở trong mình. Có phải chúng ta công nghĩa trong cách chúng ta giao tiếp với mọi người và mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta không? Chúng ta đã thu thập được một cái gì đó mà chúng ta không nên thu thập không? Chúng ta đã phải trả tiền những gì chúng ta nên trả tiền chăng? Chúng ta đã lấy một cái gì đó mà chúng ta không nên lấy chăng? Chúng ta phải ngay thẳng và công nghĩa trong mọi thứ. Tất cả các hành vi công chính là kết quả hoạt động của sự sống và bản chất thánh thiện bên trong.

Hãy để tôi kể một câu chuyện cho bạn nghe. Ba năm sau khi tôi được cứu, tôi bắt đầu tập luyện sự công nghĩa. Tuy nhiên, tôi vẫn không biết nhiều về sự nghĩa là gì. Một ngày kia, tôi đọc một bài báo trong một tạp chí ghi chép về một cuộc hội đồng bồi linh. Tại đại hội ấy, một giảng sư đang ngồi cách xa bục giảng. Khi đến lượt của mình nói chuyện, anh ta đi ngang qua một người nào đó và bước ngang qua áo khoác của người đó. Ông đã không xin lỗi. Khi tôi đọc đến đó, điều này gây ấn tượng với tôi rằng điều này là sai lầm và không công nghĩa. Giảng sư đó không có quyền bước qua chiếc áo khoác; điều đó không công chính. Sau khi tôi nhận được ánh sáng này, tôi đã được soi sáng về cách tôi phải đối phó với sự bất nghĩa.
Có rất nhiều điều bất nghĩa, bất chính xung quanh chúng ta. Bất nghĩa có thể được tìm thấy trong cách chúng ta xử lí với tiền bạc, thái độ, thời gian, trách nhiệm, của cải vật chất, và nhiều thứ khác của chúng ta. Việc theo đuổi sự công nghĩa là một bài tập tuyệt vời. Ánh sáng của Đức Thánh Linh là như tia sáng mặt trời, và chúng ta giống như thủy tinh trong cửa sổ. Nếu kính phủ đầy bụi, nó sẽ không được trong suốt. Vấn đề không phải với sự sáng của mặt trời nhưng với sự trong suốt của kính. Cũng vậy, vấn đề không phải là với ánh sáng của Đức Thánh Linh, nhưng với sự chói sáng trong chúng ta. Việc chúng ta theo đuổi sự công chính giống như làm sạch cửa sổ; nó làm cho chúng ta trong suốt và giữ chúng ta trong sự sáng của Đức Thánh Linh. Bằng cách thức thuộc linh nầy, chúng ta trở nên đủ nhạy cảm để sống một cuộc sống công chính.
Có một phụ nữ lớn tuổi ở Thượng Hải, người đã từng là một Cơ Đốc nhân trải ba mươi năm. Tuy nhiên, cuộc sống của cô là một mớ hỗn độn; cô vẫn sống bất nghĩa. Một ngày kia, tôi cảm thấy bắt buộc phải hỏi cô, "Có bao giờ cô đã xin lỗi bất cứ ai trong toàn bộ cuộc sống của cô không?" Cô trả lời với tôi bằng tiếng Thượng Hải: "Cảm ơn trời! Không" Cô đã không nhận được bất kỳ sự soi sáng nào; cô không nhạy cảm như cô đáng luôn luôn phải được. Nếu bạn thổi khói vào mắt của một người hoặc đổ nước vào mũi của anh ta, anh sẽ phản ứng bởi vì anh là một người sống và vì cớ anh nhạy cảm với những điều này. Nhưng nếu anh chết, anh sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì. Khi chúng ta hành động bất nghĩa, có sự quở trách lớn nhất đến từ bên trong chúng ta.
-
VỀ TIỀN BẠC-
Điều bất chính đầu tiên chúng ta phải đối phó với là tiền bạc. Tiền bạc dễ dàng đưa chúng ta vào điều bất chính. Chúng ta không thể lấy tiền của người khác làm tiền của chính mình. Không một xu nào của người khác có thể là của chúng ta, và chúng ta không thể vay mượn (có nghĩa là vay mượn cá nhân, không phải vay mượn trong kinh doanh, theo kế hoạch cho vay của nhà nước). Với một số người, vay mượn là một thói quen. Nó cũng giống như các loại thuốc uống của họ; họ đã nghiện nó. Thời gian tới và một lần nữa họ lại đi vay. Nếu bạn muốn trở thành một anh em với họ, bạn không nên cho họ vay bất cứ điều gì. Nếu bạn cho họ vay, bạn phải sẵn sàng hy sinh mối liên hệ của bạn với họ. Vay mượn và cho vay là một sự cám dỗ lớn; chúng dẫn đến sự bất chính. Khi những người khác vi phạm chống lại chúng ta, chúng ta có thể được Đức Chúa Trời bù đắp. Nhưng nếu chúng ta vi phạm đối với người khác, chúng ta sẽ không nhận được phước lành từ Đức Chúa Trời. Chúng ta không thể bất cẩn trong vấn đề tiền bạc.
Có một người giúp việc ăn cắp hơn hai mươi đô la từ người chủ của cô trước khi cô được cứu. Sau khi được cứu, cô cảm thấy có lỗi và nói với một chị em trong hội thánh, "Tôi cảm thấy khó chịu về việc còn giữ số tiền này. Tôi muốn dâng nó cho Đức Chúa Trời”. Khi chị em đó nghe điều này, cô hỏi, "Làm thế nào bạn biết rằng Đức Chúa Trời sẽ tiếp lấy tiền dâng của bạn?" Chị ấy nói với người giúp việc trả lại tiền cho chủ nhân của mình. Cô hầu gái đồng ý, và khi cô làm xong điều này, cô có sự bình an. Một chị em khác đã được chị ruột của mình yêu cầu cho mình sử dụng vé vào cửa công viên. Cô không muốn làm điều đó, nhưng cuối cùng cô đã chìu theo lời chị mình xin. Sau khi chị ấy đã được cho vào, cô mất sự bình an của mình. Một anh em khác trong hội thánh, đã quá giang xe điện để đến phòng nhóm ở Wen-teh Lane. Giá vé là bảy xu, nhưng anh đã tránh thoát khi trả tiền vé. Sau đó, anh đã bị kết án về việc này ở trong lòng. Không dễ dàng công chính. Tôi đã nói với anh đó rằng lần sau khi anh đi lại xe điện đó, anh nên mua hai vé để bù đắp cho chuyến đi trước đây.
Nếu bạn có bất kỳ tiền bạc bất chính nào còn lại trong nhà của bạn, nó sẽ ăn mòn phần tiền của còn lại của bạn và thậm chí ăn mòn đời sống thuộc linh của bạn. Bạn có quyền mặc cả khi đi mua sắm, nhưng dừng cố gắng lừa người ta khi cân đo món hàng, bằng cách lấy bàn tay mình đè đầu cân xuống.  Một nữ giáo sĩ, cô Liu, một lần kia đi nghỉ hè ở dãy núi Lu. Trong khi cô ấy ở đó, một ai đó đã cố gắng bán giỏ tre cho cô. Cô bắt đầu mặc cả với người đàn ông. Đến lúc sau đó, cô không có thể mặc cả thêm nữa, bởi vì cô cảm thấy rằng nó không còn là một vấn đề sẵn sàng của người bán, mà là vấn đề sự không công bằng của giá cả. Nhiều người chỉ miễn cưỡng sẵn sàng; họ không có sự sẵn lòng chân thành.

W.N.