Nhiều Cơ Đốc nhân không có ý tưởng
về trận chiến thuộc linh đang diễn ra. Tuy nhiên, khi được Chúa kêu gọi, là chúng
ta được kêu gọi để chiến đấu. Trận chiến này đã được khai chiến ngay từ ban đầu
ở vườn Ê-đen, đó là trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối.
Là Cơ Đốc nhân, tất cả chúng ta đều
ở đâu đó liên quan đến cuộc chiến và chúng ta có thể nóng sôi tâm linh để có thể
thấy bốn vị trí có liên quan đến chiến trận. Vị trí số một là chiến binh. Đây
là người nam hoặc người nữ tự trang bị mình chiến đấu và mạnh dạn đối mặt với kẻ
thù. Người này biết tiếng kèn và âm thanh của nó. Khi tín hiệu tấn công vang
lên, anh di chuyển về phía trước để đối mặt và giao chiến đối phương. Vị trí
này không nên đánh giá thấp. Thông thường, khi người Y-sơ-ra-ên trang bị mình,
họ sẽ phải đối mặt với số kẻ thù là hàng ngàn người. Kinh thánh gọi đó là
"những người dũng cảm". Trận chiến không thể tham gia và giành chiến
thắng nếu không có những người dũng cảm như vậy.
Tiếng kèn trong những tình huống
này tượng trưng cho những mệnh lệnh của Đức Chúa Trời, vì Ngài là người lãnh đạo
của chúng ta, Ngài là Đấng Chỉ Huy của chúng ta. Con người đừng bao giờ nên nhầm
lẫn coi mình là người chỉ huy. Điều này trái ngược với Lời Đức Chúa Trời. Mục
sư, giáo sư, trưởng lão, người hướng dẫn thuộc linh, chấp sự, nhân viên không
phải và không hề đại diện cho Đấng Chỉ Huy. Ngày nay chúng ta có lỗi khi đưa họ
vào danh mục này. Giô-suê đã khám phá ra điều này khi gặp Chỉ huy trưởng thật sự
của các cơ binh thuộc linh, và sấp mặt xuống trước mặt Ngài, tiếp nhận sự hướng
dẫn của Đấng Christ tiền nhục hóa.
Mỗi thầy tế lễ hoàng gia đều phải
biết tiếng kèn. Và điều này đưa chúng ta đến vị trí số hai. Đây là những người
không thể phân biệt âm thanh của cây kèn. Sự thờ ơ đã dẫn đến sự gián đoạn
trong mối quan hệ của họ với Đấng Chỉ Huy. Thay vì tìm kiếm Chúa và bảo vệ tấm
lòng của mình, họ đã để cho mình tự lắng nghe những người trung gian. Bây giờ họ
dựa vào Mục Sư hay thầy ra bi để nghe Đức Chúa Trời thay cho họ. Những người
này sắp hàng lên đường đấu tranh, nhưng vì không thể nghe tiếng Đấng Chỉ Huy, họ
xếp hàng sai chỗ, họ để lại khoảng trống trong hàng ngũ, những khoảng trống mà
kẻ thù chắc chắn sẽ lợi dụng. Họ mong đợi các giáo sư và người hướng dẫn đứng thay
cho vị trí của họ, không nhận ra rằng đây là trách nhiệm duy nhất của Đấng Chỉ
Huy dành cho họ. Nếu họ thực sự có thể phân biệt tiếng nói của Đấng Chỉ Huy thì
họ không để những giáo sư và hướng dẫn
viên này đang xếp hàng ở chỗ họ được chỉ định.
Vị trí thứ ba là những người lính
đã từng nếm thử trận chiến. Họ biết âm thanh của những tiếng kèn, họ đã nhìn thấy
và biết ngay nỗi sợ hãi của trận chiến và quyết định không muốn tham dự nữa. Những
người này là người vắng mặt mà không chính thức nghỉ phép. Họ cũng đã để lại nhiều
khoảng trống trong hàng ngũ dân quân của Chúa mà kẻ thù sẽ khai thác.
Vị trí cuối cùng là những người
luồn lách chạy trốn. Những người này hoàn toàn vắng mặt trong trận chiến. Họ đã
nghe báo cáo và không muốn liên hệ với trận đánh. Vì sự sợ hãi và không vâng lời
nên họ không giao chiến với kẻ thù. Họ cảm thấy thoải mái ở nơi họ ở và họ sẽ
không chuyển động. Đáng lẽ những người này phải chiến đấu, nhưng họ lại không,
nên để lại khoảng trống trong hàng ngũ, một lần nữa được kẻ thù khai thác.
Ai sẽ đứng trong khoảng trống hôm
nay? Ông John Wycliffe, nước Anh, đứng trong khoảng trống đó chống lại hội
thánh Công giáo. Năm 1415, hội thánh quyết định rằng xác chết của ông phải được
đào lên, đốt cháy, và rải tro xuống sông.
Tội ác của ông là gì? Ông đã dịch Kinh Thánh từ tiếng Latinh (mà thời đó không
ai có thể đọc ngoài các linh mục) sang tiếng Anh. Ngay cả Kinh thánh Latinh
cũng bị buộc vào băng ghế của nhà thờ để không ai có thể lấy nó ra khỏi nhà thờ.
Nhờ bản dịch của ông John W Wycliffe, dân chúng nắm giữ được sự thật trong kinh thánh và đã được
thay đổi triệt để. John Huss xuất hiện tiếp sau đó. Người dạy những sự thật từ
Kinh thánh và bác bỏ thẩm quyền của Đức Giáo Hoàng, lập luận cho chức tư tế của
tất cả các tín hữu. Vì vậy, ông bị tra tấn khủng khiếp và cuối cùng bị đốt cháy
khi họ buộc người ông vào cọc đồng.
Ông Martin Luther đóng 95 luận đề
của mình vào cửa nhà thờ, đề ra tất cả
những điều sai trái trong hội thánh và thách thức thẩm quyền của hội thánh. Ông
lý luận rằng Kinh Thánh là thẩm quyền của mọi thầy tế lễ hoàng gia và Kinh
thánh là duy nhất, và mọi thứ trong hội thánh phải được chất vấn và đo lường để
chống lại điều đó. Vì điều này, ông cũng bị săn lùng và bị dứt phép thông công, bị ném ra khỏi hội
thánh. Thách thức của ông đối với thẩm quyền của hội thánh đã dẫn trực tiếp đến
cuộc Cải Chánh giáo hội, ngợi khen Đức Chúa Trời.
Tất cả những người này và nhiều
người khác có một điểm chung. Tất cả đều là những người chinh phục. Họ thực sự
đặt mạng sống của mình trên đường hướng của Chúa và hầu hết trong số họ đã thực
sự bị giết. Chúng ta có được những gì để đứng lên và được làm người đáng kể
không? Liệu chúng ta có sẵn sàng, giống như những người này, đặt mạng sống của
mình trên đường chân lý, để đứng trong khoảng trống hay không? Có lẽ hôm nay cuộc
sống của chúng ta không gặp nguy hiểm, nhưng có lẽ chúng ta bỏ vị trí của mình phải không? Vị trí
của chúng ta trong hội thánh, tại nơi làm việc, trên thế giới.
Cách đúng đắn duy nhất để thấy
mình ở đúng vị trí, được bố trí đúng chỗ, là kính sợ Đức Chúa Trời hơn là sợ
người ta, là biết được tiếng nói của Đấng Chỉ Huy để có thể nhận ra tiếng kèn. Anh
chị em ơi, hãy bảo vệ tấm lòng của bạn. Hãy khám phá ra tiếng nói của Ngài, và
đọc kinh thánh. Bằng cách này bạn sẽ được mạnh mẽ trong trận chiến. Hội thánh luôn luôn
cần những nhà cải chánh, và tình trạng ngày nay không khác gì so với 2000 năm
trước. Kinh Thánh bảo chúng ta "Vậy nên, ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo
ngã" (1 Cor 10:12). Nếu chúng ta tin rằng mình đã đến hội thánh tuyệt đối
đúng rồi, thì chỉ có một sự sa ngã mới có thể tái lập chúng ta cho đúng chỗ
trong đường dây của Chúa.