ĐƯỢC GẮN KẾT, ĐƯỢC
XỨC DẦU, ĐƯỢC ĐÓNG ẤN, ĐƯỢC BẮT LẤY, ĐƯỢC KHUẤT PHỤC, VÀ ĐƯỢC DẪN DẮT ĐỂ RẢI
HƯƠNG THƠM CỦA ĐẤNG CHRIST (1)
Kinh Thánh: 2
Cô-rin-tô 1:21-22; 2:14-16
Trong bài trước,
chúng ta đã thấy gương mẫu về việc sống Christ vì Hội thánh. Phao-lô không phải
là gương mẫu về việc sống một nền văn hoá nào đó; ông là gương mẫu về việc sống
Christ vì Hội thánh. Khi nói về việc sống Christ vì Hội thánh, chúng ta cần biết
Christ là ai và cũng cần biết Hội thánh là gì.
NHỮNG CÂU HỎI QUAN
TRỌNG
Christ là ai?
Christ là Đức Chúa Trời đã trải qua tiến trình để trở thành Linh ban-sự-sống
bao-hàm-tất-cả. Cách diễn đạt ngắn gọn và chính xác này là một sự giải thích về
Christ vừa theo sự khải thị Tân Ước vừa theo kinh nghiệm thuộc linh.
Chúng ta sống
Christ vì mục đích gì? Chúng ta có nên sống Christ vì sự truyền bá Phúc Âm
không? Vì sự thuộc linh không? Chúng ta phải sống Christ vì Hội thánh.
Vì chúng ta cần sống
Christ vì Hội thánh nên chúng ta cần trả lời một câu hỏi quan trọng: Hội thánh
là gì? Thứ nhất, Hội thánh là hội của những người được gọi ra khỏi. Thứ hai, Hội
thánh là Thân Thể hữu cơ của Đấng Christ. Hơn nữa, Hội thánh là sự đầy đủ của Đấng
Christ và cũng là sự đầy đủ của Đức Chúa Trời, là Người Mới, là nơi cư ngụ của
Đức Chúa Trời và là Cô Dâu. Đây là trình tự mà Phao-lô đi theo trong Sách
Ê-phê-sô. Hơn nữa, theo Sách Khải Thị, Hội thánh là Chân Đèn. Cuối cùng trong
Kinh Thánh, Hội thánh được gọi là Cô Dâu. Do đó, nếu muốn biết Hội thánh là gì,
chúng ta phải thấy Hội thánh là hội chúng được kêu gọi, Thân Thể hữu cơ của Đấng
Christ, Sự Đầy Đủ của Đấng Christ và của Đức Chúa Trời, là Người Mới, là Nơi Cư
Ngụ của Đức Chúa Trời, là Chân Đèn, và là Cô Dâu.
CHRIST VỚI HỘI
THÁNH
Bây giờ tôi muốn hỏi
tiếp một câu nữa, một câu hỏi dường như rất đơn giản và rất bình thường: Kinh
Thánh khải thị cho chúng ta điều gì? Đặc biệt là, điều gì được khải thị trong
Tân Ước? Nhiều giáo sư Cơ Đốc nói rằng Tân Ước là sự khải thị về Đấng Christ.
Có lẽ một số người hiểu biết thấu đáo hơn sẽ nói rằng Tân Ước nói về Christ và
Hội thánh. Tôi muốn nói rằng câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi về điều gì được
khải thị trong Tân Ước, đó là Tân Ước khải thị Christ cùng với Hội thánh.
THỊT CỦA LỜI
Chúng ta cần biết
Christ không chỉ theo cách bề ngoài, nhưng theo cách huyền nhiệm, thâm thuý và
sâu sắc. Một số tín đồ nói rằng Christ là Đức Chúa Trời được nhục hoá làm người
có tên là Jesus. Jesus này, một người từ Na-xa-rét, cuối cùng bị đóng đinh và
được phục sinh. Dĩ nhiên, đây là sự thật; điều này là theo Kinh Thánh. Chúng ta
tin tất cả những điều này về Christ, vì Kinh Thánh cho chúng ta biết những điều
này. Tuy nhiên, Kinh Thánh cũng khải thị những vấn đề sâu sắc hơn liên quan đến
Christ. Kinh Thánh cho chúng ta biết không chỉ những điều có thể được so với
“lông” và “da”; Kinh Thánh còn khải thị những điều có thể được so sánh như “thịt”.
Nhiều loài vật sống
có da hay có lông. Ngay cả tỏi cũng có những lớp da rất mỏng. Trước khi ăn tỏi,
anh em cần phải bóc vỏ. Gà hay những loại chim đều có lông vũ. Khi ăn gà, chúng
ta chú ý đến thịt chứ không chú ý đến lông. Có một ngạn ngữ Trung Hoa nói đến
những vấn đề vô nghĩa như lông gà và vỏ tỏi. Khi chúng ta nói rằng một vấn đề
nào đó có thể được so với lông gà hay vỏ tỏi thì chúng ta không có ý nói rằng vấn
đề này là vô nghĩa hay vô ích. Lông gà có thể được dùng để làm gối, và vỏ tỏi
có thể được dùng để làm thuốc. Mục đích của tôi trong việc dùng minh hoạ này là
để nói rằng ngay cả sự khải thị thần thượng trong Kinh Thánh cũng chứa “da” và
“lông”, là những vấn đề cũng cần thiết và quan trọng, tuy nhiên, chỉ là điều gì
đó bề ngoài.
Chúng ta cũng dùng
minh hoạ vỏ trứng. Không có vỏ thì trứng không thể tồn tại. Nhưng khi ăn trứng,
chúng ta không ăn vỏ; đúng ra, chúng ta ăn những gì bên trong vỏ. Sự khải thị
trong Kinh Thánh có thể được so với một quả trứng có vỏ và có ruột. Nhiều Cơ Đốc
nhân tập trung chú ý đến “vỏ”. Dùng minh hoạ lông gà và vỏ tỏi, chúng ta có thể
nói rằng những Cơ Đốc nhân tương tự như thế chú ý đến “lông” và “da” được tìm
thấy trong Kinh Thánh. Vỏ, da, và lông tất cả đều nói đến những vấn đề có thật
và quan trọng. Tuy nhiên, như chúng ta sẽ tìm cách để làm cho sáng tỏ thì những
điều đó không phải là “thịt” của sự khải thị thần thượng.
Trong suốt giai đoạn
được gọi là Thời Kỳ Ám Thế, từ khoảng thế kỷ thứ sáu đến thế kỷ mười sáu, Kinh
Thánh bị khoá lại và thậm chí “da” và “lông” cũng bị mất luôn. Trong thời Cải
Chánh, Kinh Thánh được mở ra đến một mức nào đó, và sự khải thị của Lời thần
thượng là điều gì đó được khôi phục. Trong suốt thời Cải Chánh, “da” và “lông”
được khôi phục; tuy nhiên, chiều sâu của Lời chưa được mở ra nhiều lắm.
ĂN THỰC PHẨM PHONG
PHÚ
Chúng ta hãy dùng
những ví dụ trong 1 Cô-rin-tô để minh hoạ cho những gì mà chúng ta muốn nói như
“lông”, “da”, và “thịt” ở trong Lời. 1 Cô-rin-tô 1:12 chép: “Tôi có ý nói rằng
trong anh em mỗi người nói: ta thuộc về Phao-lô, ta thuộc về A-bô-lô, ta thuộc
về Sê-pha, và ta thuộc về Christ”. Câu này nói đến sự chia rẽ. Về sự chia rẽ, một
số giáo sư thuộc Hội Anh Em nói thế này: “Trong 1 Cô-rin-tô 1:12, Phao-lô quở
trách những người nói rằng họ thuộc về Sê-pha, thuộc về A-bô-lô, thuộc về
Phao-lô và thuộc về Christ. Thế thì, tại sao anh em nhận lấy những cái tên như
là Luther, Baptist, Trưởng Lão, hay là Wesley? Nói rằng anh em là người của
Luther có nghĩa là anh em thuộc về Luther. Lời của Phao-lô không áp dụng cho việc
đặt tên giáo phái sao? Sự thực hành này phải bị quở trách”. Đây là sự dạy dỗ nền
tảng, lành mạnh. Tuy nhiên, sự dạy dỗ này là “da” và “lông”. Đây không phải là
thịt của Lời.
Nếu muốn học ăn
cách lành mạnh, chúng ta không nên ăn lông và da. Thay vì thế, chúng ta nên ăn
thịt. Khi ăn, tôi chỉ ăn thịt, không ăn lông, da hoặc xương. Cùng một nguyên tắc,
khi đến với 1 Cô-rin-tô chương 1, chúng ta nên chú ý không chỉ đến “lông” trong
câu 12 mà còn chú ý đến “thịt” trong câu 9.
Có phải 1 Cô-rin-tô
chủ yếu khải thị vấn đề chia rẽ không? Không, sự khải thị cơ bản ở đây liên
quan đến sự tương giao của Con Đức Chúa Trời. Hơn nữa, chương này dạy rằng
Christ, Đấng chịu đóng đinh, là sự khôn ngoan và quyền năng của Đức Chúa Trời đối
với chúng ta. Christ này bây giờ là sự công chính, sự thánh hoá, và sự cứu chuộc
hằng ngày của chúng ta. Đây là sự khải thị cơ bản trong chương 1 Sách 1
Cô-rin-tô.
Nếu muốn ăn thịt
gà, chúng ta cần phải nhổ lông và lột da. Cũng vậy, nếu muốn tìm “thịt” trong 1
Cô-rin-tô chương 1, chúng ta phải vào sâu hơn lớp “lông” và “da” trong chương
này. Khi đó chúng ta sẽ thấy đằng sau sự chia rẽ, đằng sau linh chia rẽ, là Đấng
Christ Con Đức Chúa Trời như phần hưởng của chúng ta và thấy rằng Ngài là sự
khôn ngoan và quyền năng của Đức Chúa Trời, Ngài có thể được vui hưởng như sự
công chính, sự thánh hoá, và sự cứu chuộc hằng ngày của chúng ta. Tất cả chúng
ta cần thấy Christ theo cách này và cần ăn thực phẩm phong phú đó. Nếu vẫn còn ở
trong câu 12, tập trung vào vấn đề chia rẽ, chúng ta sẽ chỉ có “lông” và “da”.
Chúng ta sẽ không vui hưởng “thịt” lành mạnh—tức Christ là phần hưởng của chúng
ta. Tôi có thể làm chứng rằng khi đọc 1 Cô-rin-tô chương 1, tôi không chỉ chú ý
đến “da” chia rẽ; mà nhiều hơn thế, tôi vui hưởng Đấng Christ chịu đóng đinh là
phần hưởng của tôi và là sự công chính, sự thánh hoá, và sự cứu chuộc của tôi.
Nhiều Cơ Đốc nhân
đã không nhìn thấy “thịt” trong chương 1. Một số người chỉ thấy “lông”; những
người khác thì vào sâu hơn một chút, nhìn thấy “da”. Nhưng khi tôi nói với tín
đồ rằng họ phải vượt qua “da” và “lông” để chạm đến “thịt”, thì một số người vấp
phạm và thậm chí chống đối tôi. Họ giống như cháu nội tôi phàn nàn khi tôi bảo
chúng ăn thịt gà chứ đừng ăn da. Trong chức vụ của tôi, tôi đang cố hết sức chỉ
cho dân của Chuá thấy “thịt” nằm dưới lớp “lông” và “da”.
CUNG ỨNG THỊT CỦA LỜI
Gần đây, tôi đọc một
bài báo buộc tội tôi phá hoại sự thực hành lễ giáng sinh. Thực ra, tôi không có
ý định tấn công sự thực hành lễ giáng sinh. Thời gian của tôi hoàn toàn bị chiếm
lấy bởi việc cung ứng Christ cho người khác. Nhưng trong khi tôi đang cung ứng
Christ, thì lễ giáng sinh tự động bị vạch trần. Vâng, tôi đã nói rằng chúng ta
nên tuyệt đối quan tâm đến Christ và quên đi cái gọi là lễ giáng sinh. Tôi cũng
đã nói rằng chúng ta nên là Cơ Đốc nhân, chứ đừng quan tâm đến “giáo phái nào”
của Cơ Đốc giáo. Chắc chắn tôi không quan tâm đến việc chống đối lễ giáng sinh
hay Cơ Đốc giáo. Tuy nhiên, trong chức vụ của tôi, tôi đã nói rằng chúng ta nên
quan tâm đến Christ và nên là những Cơ Đốc nhân thật sự chứ đừng liên quan gì đến
“lễ lộc” hay “giáo phái” gì cả. Khi có người nghe như thế, họ buộc tội tôi chống
lại Cơ Đốc giáo và huỷ hoại sự thực hành lễ giáng sinh.
Thật ra, lễ giáng
sinh và hệ thống Cơ Đốc giáo bao gồm nhiều điều mà thậm chí không phải là
“lông” và “da” thật sự trong Kinh Thánh. Christ được sinh ra trong máng cỏ và lớn
lên ở Na-xa-rét là sự kiện có thật. Đây chắc chắn là lẽ thật trong Kinh Thánh;
tuy nhiên, chúng chỉ là “lẽ thật-lông” hoặc “lẽ thật-da”, chứ không phải là “lẽ
thật-thịt”. Có một ví dụ về “lẽ thật-thịt” ở trong Giăng 1:1 và 14. Những câu
này tuyên bố rằng Lời, tức Đức Chúa Trời đã trở nên xác thịt và đóng trại giữa
chúng ta, đầy ân điển và thực tại. Giăng 1:16 nói tiếp: “Bởi từ trong sự đầy dẫy
của Ngài mà chúng ta đều nhận được cả, và ân điển gia trên ân điển”. Câu 4 của
chương này nói như vầy: “Trong Ngài có sự sống, và sự sống là sự sáng của loài
người”. Trong những câu này, chúng ta có “thịt” chứ không có “lông” hay “da”.
Trong Sách Phúc Âm
Giăng chương 14 và 15, chúng ta tìm thấy nhiều “thịt” hơn nữa. Giăng 14:23
chép: “Nếu ai thương yêu Ta thì sẽ giữ Lời Ta, Cha Ta sẽ thương yêu người,
Chúng Ta sẽ đến cùng người và lập cư với người”. Câu này không nói về lễ Giáng
Sinh, lễ Phục Sinh hay hệ thống Cơ Đốc giáo. Những câu khác trong Phúc Âm Giăng
cũng không nói về những điều đó. Câu này tuyên bố rằng Con và Cha sẽ lập cư với
những người yêu Chuá Jesus. Hơn nữa, trong Giăng 15:4, Chuá nói: “Hãy cứ ở
trong Ta, Ta cũng ở trong các ngươi”. Trong chương này, Ngài cũng nói: “Ta là
cây nho, các ngươi là nhánh” (c.5). Những câu như thế không có “lông” hay “da”.
Đúng hơn, những câu này đầy dẫy “thịt” nuôi dưỡng.
Khi anh em ăn thịt
gà trong bữa ăn tối, anh em chú ý đến da hay thịt? Chắc chắn tất cả chúng ta đều
tập trung vào thịt. Nếu vợ tôi phục vụ tôi một bữa ăn da gà, tôi sẽ không vui.
Tuy nhiên, vợ tôi sẽ không bao giờ làm như thế. Thay vì thế, cô ấy sẽ phục vụ
thịt gà bổ dưỡng. Tôi vui hưởng loại thịt này, và tôi được mạnh mẽ và được cung
ứng bởi điều đó.
Anh em có loại Kinh
Thánh nào? Kinh Thánh của anh em chỉ là một cuốn sách “lông” hoặc “da”, hay
Kinh Thánh của anh em là một cuốn sách “thịt” nhiều hơn? Chúng ta nên cẩn thận
về cách trả lời cho câu hỏi này. Câu trả lời tốt nhất là nói: “Kinh Thánh của
tôi không chỉ là cuốn sách “lông” và “da” mà còn là cuốn sách đầy “thịt””. Gà cần
có lông, da cũng như thịt. Không có lông và da, gà không thể lớn lên. Cũng vậy,
chúng ta có trong Kinh Thánh “lông”, “da” và “thịt”. Nhưng bi kịch giữa vòng Cơ
Đốc nhân ngày nay là họ quan tâm đến “lông” và “da”, chứ không quan tâm nhiều đến
“thịt”. Do đó, gánh nặng của tôi là cung cấp “thịt” của Lời cho dân Chuá.
DỰ TIỆC CHRIST
Trong Sách 1
Cô-rin-tô có nhiều “lông” và có rất nhiều “da”. Nhưng trong ẩm thực thuộc linh,
chúng ta cần chú ý nhiều đến “thịt”. Hầu hết những người đọc 1 Cô-rin-tô chương
5 đều chú ý đến cái “lông” không đẹp, tức trường hợp của một anh em phạm tội loạn
luân. Đọc chương này, chúng ta không thể tránh khỏi vấn đề đó. Nhưng đây không
chỉ là vấn đề được đề cập trong chương này. Trong câu 7 và 8, Phao-lô nói: “Vì
Christ là con sinh Lễ Vượt Qua của chúng ta, đã bị giết rồi. Vậy nên, chúng ta
hãy giữ lễ (tiệc)…” Lời của Phao-lô về Lễ Vượt Qua và giữ Tiệc không phải là
“da” hay “lông”, mà là “thịt”. Ở đây, Phao-lô chỉ ra rằng chúng ta đang giữ tiệc
bánh không men. Christ là Lễ Vượt Qua của chúng ta và là Tiệc bánh không men của
chúng ta. Chúng ta có thể vui hưởng Ngài và dự tiệc Ngài suốt đời sống Cơ Đốc.
Tiệc bánh không men
kéo dài trong 7 ngày. Bảy ngày này hình bóng cho toàn bộ hành trình của đời sống
Cơ Đốc. Do đó, trong suốt cả đời sống Cơ Đốc, Christ là Tiệc của chúng ta, là
bánh không men của chúng ta. Càng dự tiệc Ngài, chúng ta càng trở thành không
men.
GIÚP ĐỠ TRONG VIỆC
NGHIÊN CỨU KINH THÁNH
Bằng cách so sánh
“thịt” trong 1 Cô-rin-tô chương 5 với “lông”, chúng ta học cách đúng đắn để
nghiên cứu Kinh Thánh. Khi đọc Kinh Thánh, chúng ta cần chú ý không chỉ đến
“lông” và “da”, nhưng chú ý nhiều hơn đến “thịt”. Tôi hi vọng rằng những từ về
“lông”, “da” và “thịt” sẽ giúp ích chúng ta trong việc đọc Lời Đức Chúa Trời.
NHỮNG PHƯƠNG DIỆN CỦA
GƯƠNG MẪU
Trong bài trước,
chúng tôi đã chỉ ra rằng Phao-lô là gương mẫu của một người sống Christ vì Hội
thánh. Bây giờ chúng ta phải hỏi tiếp: Phao-lô, một gương mẫu như thế là loại
người gì. Câu trả lời là Phao-lô là một người được gắn kết, một người gắn kết với
Christ, Đấng được Xức Dầu. Trong 2 Cô-rin-tô 1:21 Phao-lô nói: “Vả, Đấng làm
cho vững bền (gắn kết) chúng tôi với anh em trong Christ, và đã xức dầu cho
chúng tôi, ấy là Đức Chúa Trời”. Bất cứ ai không được gắn kết với Christ, bất cứ
người nào không gắn kết thì không thể sống Christ vì Hội thánh. Nếu muốn sống
Christ vì Hội thánh, chúng ta phải học tập Phao-lô như là gương mẫu của chúng
ta để làm người gắn kết với Christ.
Theo 1:21, những
người được gắn kết với Christ thì được Đức Chúa Trời xức dầu. Do đó, người sống
Christ vì Hội thánh phải là người được xức dầu. Được giáo dục, được hướng dẫn,
và được huấn luyện thì chưa đủ; chúng ta phải được xức dầu. Nếu không được xức
dầu, chúng ta không thể sống Christ vì Hội thánh. Tất cả chúng ta cần được xức
dầu.
Trong 1:22, Phao-lô
nói tiếp rằng Đức Chúa Trời “cũng đóng ấn cho chúng tôi, và ban Linh trong lòng
chúng tôi để làm của đặt cọc”. Người sống Christ vì Hội thánh cũng là người được
Đức Chúa Trời đóng ấn. Được Đức Chúa Trời đóng ấn có nghĩa là được Ngài sở hữu,
được Ngài chiếm hữu. Nếu chưa được Đức Chúa Trời đóng ấn, chúng ta không thể sống
Christ vì Hội thánh.
Trong 2:14 Phao-lô
nói rằng: “Song tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài lãnh đạo chúng tôi cách khải hoàn
trong Đấng Christ luôn luôn, và bởi chúng tôi mà rải mùi thơm về sự tri thức
Ngài khắp chốn”. Như chúng tôi đã chỉ ra, động từ “lãnh đạo chúng tôi cách khải
hoàn” có nghĩa là dẫn một người là phu tù trong cuộc diễu hành khải hoàn. Do
đó, trong câu này, Phao-lô nói đến việc bị Đấng Christ bắt giữ. Theo quan điểm
con người, bị bắt không phải là điều tốt. Không ai muốn làm phu tù. Nhưng chúng
ta cần bị Chuá bắt lấy để chúng ta có thể sống Christ vì Hội thánh.
Chúng ta cũng cần bị
khuất phục. Tuy nhiên, không có anh em cũng không có chị em nào muốn bị khuất
phục. Chắc chắn là rất khó để một phụ nữ trẻ bị chồng mình khuất phục. Đúng ra,
thái độ của chị có thể là thái độ mà cho dù chị đã có chồng, chị cũng không có
ý định khuất phục chồng. Nói cách tự nhiên, không ai trong chúng ta muốn bị khuất
phục. Đối với chúng ta, bị khuất phục là bị bẽ mặt. Tuy nhiên, nếu muốn sống
Christ vì Hội thánh, chúng ta phải bị khuất phục. Bị Chúa khuất phục thì không
bẽ mặt nhưng được vinh hiển.
Cuối cùng, nếu muốn
sống Christ vì Hội thánh, chúng ta phải được Ngài lãnh đạo. Chúng ta cần bị bắt
lấy, bị khuất phục, và bị dẫn đi. Tuy nhiên, chúng ta thích dẫn dắt người khác
hơn, chứ không thích bị người khác dẫn dắt. Nếu muốn sống Christ vì Hội thánh,
tất cả chúng ta cần bị dẫn đi.
Về việc sống Christ
vì Hội thánh, chúng ta đã liệt kê 6 vấn đề: được gắn kết, được xức dầu, được
đóng ấn, bị bắt lấy, bị khuất phục và bị dẫn dắt. Như sẽ thấy trong bài sau, tất
cả những điều này là để chúng ta có thể rải hương thơm của Đấng Christ.
--