Thứ Năm, 10 tháng 5, 2018

DẠY DỖ CON CÁI LÀM VIỆC


Công việc là một thực tế của cuộc sống. Đối với một số người, nó là một điều đau khổ. Đối với người khác, nó dễ chịu. Dù bằng cách nào, con người phải làm việc, do đó con cái chúng ta càng sớm học cách vui thích làm việc, chúng sẽ càng sớm hạnh phúc hơn.
Một thanh niên đã cố gắng thuyết phục cha mình rằng ham thích làm việc là không cần thiết, chỉ sở hữu khả năng làm việc là đủ. Nhưng cha anh đã làm sáng tõ rằng anh không chỉ trông chờ học hỏi cách làm việc mà còn phải thích nó nữa! Đó cũng là mục tiêu của chúng ta.
Một người đàn ông kia có cách suy nghĩ khác nói: "Cảm ơn Chúa, mỗi buổi sáng khi bạn thức dậy, bạn có việc phải làm thì bạn phải làm, dù bạn có thích hay không. Bị ép buộc làm việc, và buộc phải làm hết sức mình, sẽ tạo ra cho bạn nhiều đức hạnh mà kẻ nhàn rỗi không bao giờ biết".

Đức Chúa Trời biết rằng công việc là tốt cho con người. Thậm chí, trước khi A-đam và Ê-va sa ngã,  Đức Chúa Trời giao cho họ trồng và giữ vườn Ê-đen. Sau khi sa ngã, dường như Đức Chúa Trời tăng khối lượng công việc. Rõ ràng  Đức Chúa Trời biết rằng bây giờ công việc thậm chí còn cần thiết hơn.
Công việc là một phần cuộc sống cân bằng. Đó là một thứ trong phẩm cách không thể thay thế. Nhìn vào những người tránh lao động ta thấy họ như chất độc. Dù chúng là trẻ em hoặc thanh niên, bạn thấy cái gì đó còn thiếu trong phẩm cách của chúng. Cách tiếp cận đó đối với cuộc sống không mang lại sự hài lòng - cũng không có kết quả tốt.
Trong nhiều trường hợp, việc dạy con cái làm việc hiện nay có lẽ khó khăn hơn rất nhiều so với nhiều năm trước khi hầu hết mọi người làm việc tự do ở nhà hơn là làm việc cách xa nhà. Mọi người phải bận rộn như là một sự sống còn. Có gỗ để cắt, lúa mì được trồng, rau được trồng, quần áo sẽ được may, và tiền kiếm được để mua những gì họ không thể tự làm cho mình. Có nhiều việc cần thiết khác đòi hỏi sự giúp đỡ của mọi người.
Phong cách sống của nhiều gia đình trước đây hoàn toàn khác với ngày nay. Họ không còn nhiều trang trại gia đình nữa mà cả gia đình đều làm việc. Cha có thể phải làm việc xa nhà. Các kỹ năng thương mại của cha dường như tập trung hơn và chuyên biệt hơn cha ông ngày xưa.
Mặc dù tình hình có thể khác biệt đáng kể so với thời kì cách đây 100 năm, điều cần cho con cái chúng ta là phải học cách làm việc. Có thể nên chú ý nhiều hơn và nỗ lực của chúng ta là phải cung cấp một nền tảng tốt cho thói quen làm việc.
Để có hiệu quả, chúng ta phải có thái độ đúng đắn đối với công việc.

- Công việc là một cơ hội
Kết quả công việc tạo ra cơ hội tuyệt vời cho các bậc cha mẹ để dạy các bài học quý giá cho con cái họ. Các bài học từ công việc thực tế như vậy giúp con cái học được, còn vượt xa số lượng công việc chúng đã hoàn thành. Nó cũng vượt khỏi mặt tự nhiên của cuộc sống vì nó ảnh hưởng sâu sắc đến mặt thuộc linh của mỗi người. Điều này, dĩ nhiên, làm tăng mối quan tâm của chúng ta rằng con cái chúng ta phải học cách làm viêc.
Công việc là một kỷ luật. Nó đòi hỏi phải làm gì đó cho dù người đó thích, muốn làm hay không. Công việc là một cơ hội để dạy con cái sống một cuộc sống có kỷ luật. Nó dạy chúng rằng chúng không thể làm bất cứ điều gì chúng cảm thấy thích làm. Nó có thể dạy những người không có sáng kiến ​​hoặc lười biếng rằng cách của họ có thể được đào tạo lại thành một cách tốt hơn.
Làm việc dạy ta chấp nhận cuộc sống như nó phải như thế. Con cái đôi khi tự nhiên bỏ dở nơi làm việc vào một lúc nào đó hay lúc khác. Chúng sẽ dành nhiều thời gian để nghĩ ngơi  hơn là cần chăm chỉ tự thực hiện công việc. Chúng sẽ dành nhiều thời gian trì hoãn và viện dẫn lý do "Kẻ lười biếng nói, “Có con sư tử ngoài đường! Có con sư tử dữ trong  đường phố!” là câu trả lời mà Châm-ngôn 26:13 nói về những kẻ không muốn làm việc. Khi chúng học biết rằng thật dễ làm việc hơn là chống đối làm việc, chúng sẽ tốt hơn. Đó là cuộc sống.
Như bạn đã biết, công việc là một thái độ và phụ thuộc nhiều vào cách chúng ta tích cực nhìn nhận nó. Con cái (và người lớn!) có thể nghĩ rằng một công việc quá khó và quá mệt mỏi, nhưng khi chúng cố gắng trải qua và kết quả, thật đáng ngạc nhiên là họ đã bỏ ra bao nhiêu năng lượng để làm những gì họ muốn làm. Phát triển một thái độ lành mạnh đối với công việc là một cơ hội rất có giá trị.
Công việc đem lại phần thưởng. Chúng ta cần nhấn mạnh điều nầy cho con cái chúng ta. Sự hài lòng về một nhà bếp sạch, canh tác một vườn cây trái trỉu quả, rau củ xanh tươi hoặc một cái sân gọn gàng nỗ lực thành sự việc đáng giá. Nó giúp chúng có được kết quả theo định hướng. Đó là một lợi thế thực sự trong xã hội tìm kiếm sự nhàn rỗi của chúng ta.
Công việc giúp con cái chúng ta học được luật gieo và gặt. Bạn làm việc và bạn nhận được kết quả. Bạn không làm việc và bạn không nhận được kết quả. Điều này áp dụng nhiều hơn việc làm vườn hoặc trang trại. Kinh Thánh nói, "Nếu ai không muốn làm việc, thì cũng đừng ăn" (II Tê-sa-lô-ni-ca 3:10). Điều đó có vẻ giống như một liều thuốc mạnh. Thông thường, đối với con cái, thay vì nói rằng "Bạn đã không làm việc, vì vậy bạn sẽ không ăn", bạn có thể ngụ ý rằng "Hãy làm việc để chúng ta có thể ăn." Có lẽ dễ dàng hơn để họ làm việc. Tuy nhiên, chúng ta nên dạy nguyên tắc "không làm việc-không ăn" đủ để giữ cho con cái của chúng ta không trông đợi vào thế giới trao mọi thứ cho chúng. Nhều công việc có thể dạy cho con cái cách sống triệt để. Chúng phải hiểu rằng rửa một cái đĩa hoặc xe hơi hai lần là khó khăn hơn nhiều và mất nhiều thời gian hơn rửa một lần, nếu chúng không chịu học cách làm việc đúng. Một khi chúng nắm vững khái niệm này, sẽ không chỉ tốt cho chúng; nó cũng sẽ giải cứu chúng ta, những bậc cha mẹ khỏi nhiều thất vọng.
 Công việc có giá trị thuộc linh hay không? Bạn có mốn học thấy một phương cách đem lại cho một thanh niên một phẩm cách ngay thẳng chăng? Bạn có muốn làm việc vất vả cả ngày và làm tốt công việc xây dựng tính nghị lực thuộc linh của một thanh niên trẻ tuổi không? Không, không trực tiếp. Nhưng có thể giúp bằng cách khác. Có một mối liên hệ giữa cách làm việc đúng và cách sống  đúng. Bạn có thể làm việc đúng nhưng không sống đúng. Nhưng những người không làm việc đúng và vẫn còn sống đúng thì rất hiếm. Khi bạn so sánh tỉ lệ thành công về thuộc linh của những người đã học cách làm việc (hoặc ít nhất là sẵn sàng học) với những thất bại thuộc linh của những người không học cách làm việc, sự tương phản là quá lớn khi bỏ qua. Một điều chắc chắn, những người không học cách làm việc sẽ phải ép mình một cách vất vả tại một nơi nào đó dọc theo đường hướng làm việc cách thuộc linh. Đức Chúa Trời ban phước cho những người chưa bao giờ được đào tạo sớm nhưng họ sẵn sàng làm việc đó ngay bây giờ, nếu họ chịu khó học tập
Có một cơ hội khác thường xảy ra đối với những người học cách làm việc. Đó là cơ hội phục vụ Cơ Đốc. Khi Đức Chúa Trời cần người làm công việc của Ngài, Ngài đã tuyển dụng ai? Có phải đó là những người đang ăn không ngồi rồi và không có gì để làm chăng? Hay là những người bận rộn? Môi-se ở với bầy chiên của mình. Ê-li-sê đang cày ruộng. Ghê-đê-ôn đang đập lúa mạch. Đa-vít phải được mang về từ ngoài đồng. Danh sách này có thể tiếp tục.
Có một điều mà tất cả những người này đều có điểm chung. Họ bận làm những gì họ cho là đúng. Mặt khác, những người không thấy tính khẩn cấp về công việc hiếm khi thấy sự khẩn cấp trong công việc của Chúa. Họ biết làm thế nào để đùn đẩy công việc cho người khác- và bằng cách làm như vậy họ bỏ lỡ những phước lành của ơn phục vụ Chúa.
Con cái của chúng ta cuối cùng phải tự cung cấp. Và nếu chúng có nhà riêng, chúng ta đã giúp cho chúng  có một công việc lớn nếu chúng đã học được việc lãnh trách nhiệm làm việc. Nhiều gia đình đã gặp nhiều khó khăn không cần thiết vì điều này. Một người cha cho biết căn nhà mà nơi đó ông đã trưởng thành không gây nhiều áp lực lên ông về cách học làm việc. Vợ ông lớn lên trong một ngôi nhà mà người cha của bà đã làm việc nhiều thì giờ không đúng quy cách. Sau đó trong ngôi nhà mới của họ, họ đã có một thời gian khó khăn để thực hiện công việc.
Nhiều lần, chúng ta là các người cha than thở rằng chúng ta không có nhiều thời gian ở với con cái của chúng ta. Đúng là chúng ta không dùng thời gian vô giới hạn của mình để đi thả diều hoặc đi câu cá với chúng. Và có lẽ điều đó cũng đúng. Thay vì tìm thời gian dành cho những việc trệch hướng, tại sao không dành thời gian để làm việc với con cái của chúng ta ? Điều đó cho chúng ta có cơ hội ở bên nhau, và chúng ta đang làm những việc cần phải làm theo cách nào đó. Ngay cả khi kiếm sống làm cho chúng ta rời khỏi nhà, tất cả thành viên trong gia đinh có thể dành một số thời gian buổi tối và ngày thứ bảy ở với nhau.
Đây là những cơ hội tuyệt vời để bày tỏ cho họ cách yêu thích công việc- nghĩa là, nếu chúng ta làm cho thời gian cả ga đình được ở bên nhau thật thú vị. Điều này có thể được thực hiện bằng nhiều cách. Đôi khi, trong khi chúng ta đang đẩy mạnh quá mức cho một lượng sản phẩm, sự căng thẳng có thể tăng lên. Chúng ta cần giữ bầu không khí thư giãn nhưng có mục đích. Chúng ta cũng có cơ hội tham quan cũng như để thảo luận làm thế nào để làm công việc đạt hiệu quả hơn. Phải dành thời gian để trả lời những câu hỏi của chúng, đặc biệt là khi chúng còn trẻ.
Đây cũng là những thời điểm để chỉ cho chúng cách tổ chức những thứ cần phải làm. Chúng ta có thể thảo luận làm thế nào để làm việc hiệu quả nhất. "Cách nào sẽ nhanh nhất? Chúng ta có nên cùng nhau làm việc chung với nhau hay từng người một? "Hãy đặt mục tiêu:" Hãy kết thúc công việc này tối nay. "Hoặc nếu bạn cần nghỉ ngơi," Hãy xây tường thêm hai mươi bộ Anh; sau đó chúng ta sẽ nghỉ ngơi".v.v
Các khái niệm mà chúng ta muốn con cái chúng ta học về công việc là gì?

- Những Gì Họ Cần Học
Rõ ràng, con cái cần học cách làm việc. Để học, họ phải được dạy; đó cũng là điều hiển nhiên. Tôi xin lỗi để nói, không có vẻ rõ ràng cho mọi phụ huynh. Có lẽ đó là vì những khái niệm này cần nắm lấy chứ không phải là dạy. Con cái đã học cách làm việc rồi,  nhưng rất ít khi chúng biết mình đã học được hồi nào. Đó là cách mà chúng nên nắm được cho chúng. Nhưng đối với cha và mẹ, cần phải nỗ lực có ý thức.
Đôi khi cha mẹ cảm thấy quá bận rộn nên không dạy con cái mình cách làm việc. Sự bận rộn có thể là một kẻ thù thực sự đối với chúng ta nếu chúng ta không kiểm chế nó. Đôi khi thật nhanh hơn khi ta tự thực hiện công việc, và bên cạnh đó, chúng ta có thể làm tốt hơn. Một số cha mẹ sau đó đi đầu và làm điều đó. Con cái cảm thấy chúng đang “thất nghiệp và mất mối lưu tâm”. Và bạn có biết những gì xảy ra? Bạn phỏng đoán nó: những năm sau, những bậc cha mẹ vẫn đang làm công việc của họ một mình!
Đó không phải là những bậc cha mẹ không biết cách làm việc như thế nào. Họ là một trong số những người lao động giỏi nhất. Tại sao không có con cái của họ có thể làm việc? Đó là vì cha mẹ đã không có thời gian hướng dẩn con cái của họ. Nếu họ dành thời gian và nỗ lực dạy dỗ con cái của mình, mọi việc sẽ khác đi rất nhiều cho họ bây giờ và cũng dễ dàng hơn cho con cái sau này.
Con cái cần được chỉ dẫn làm thế nào để làm tốt công việc- đặc biệt là loại công việc phức tạp hơn- mặc dù chúng có thể đã theo dõi bạn làm điều đó. Chúng có khuynh hướng nghĩ rằng chúng đã biết làm điều đó bởi vì chúng theo dõi bạn làm và công việc có vẻ dễ dàng khi làm như vậy. Nhưng chúng cần phải được dạy bảo và cho thấy sự nguy hiểm của một bình diện đã nhìn thấy và làm thế nào giảm thiểu thất bại. Thường thường điều tốt hơn là chỉ cho chúng thấy cách cụ thể và đảm bảo rằng chúng đã có được sự hướng dẫn. Sau đó, chúng hãy thử nó. Nếu chúng  có vẻ hiểu, để chúng tự luyện tập một mình bởi vì nếu chúng ta ở gần chúng quá, chúng sẽ cảm thấy căng thẳng và trở nên vụng về hơn. Ít nhất cách như vậy có hiệu nghiệm cho hầu hết chúng ta!
Điều đó diễn ra đối với các loại công việc phức tạp hơn. Nhưng ngay cả những công việc đơn giản nhất cũng có những kỹ năng liên quan nhất định đến chúng. Làm thế nào cầm cưa, đóng đinh, cột dây buộc, hoặc cầm chổi, tất cả  có vẻ như quá tự nhiên đối với chúng ta. Có một người đàn ông sử dụng cụm từ này thường xuyên: "Bạn muốn một gợi ý không?" Điều đó làm tăng sự quan tâm. Một người khác nói, "sẽ có hiệu quả tốt hơn nếu bạn đã làm như thế này." Rồi ông ta chứng minh.
Chúng ta có thể  trông chờ một số lỗi lầm trên đường đi. Một con trai có thể cắt tấm ván thành khúc khuỷu hoặc quá ngắn. Hoặc anh ta có thể xoắn cái cưa và cắt dây điện. Hoặc không nhận ra rằng người bảo vệ đã trả cái cưa và đặt lưỡi cưa đụng mặt đất. Chúng ta không thể bỏ qua các lỗi lầm nghiêm trọng, đặc biệt là những vi phạm về sự  an toàn. Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng những điều như thế này đã xảy ra với những người khác trước đây- thậm chí đối với chúng ta!
Nếu kiên nhẫn sửa sai sẽ cho chúng có sự can đảm làm lại. Chúng có thể cần làm lại nhiều hơn một lần. Có lẽ chúng ta đã không học được tất cả mọi thứ lần đầu tiên. Một số ông bố đã phá huỷ hiệu quả lợi ích của con cái họ trong học tập vì phản ứng của các ông bố với những lỗi lầm của con cái.
Cần phải nhấn mạnh những biện pháp phòng ngừa an toàn cho con em chúng ta. Tai nạn xảy ra và không thể tránh khỏi hoàn toàn. Ví dụ, quốc kỳ có thể tuột xuống. Nhưng chúng ta nên ở bên dưới chiếc xe mà không được khóa an toàn sao? Đôi khi con cái bị tổn thương khi chúng cố gắng làm theo cách mà chúng nhìn thấy cha mình làm điều đó. Chúng ta nợ điều đó đối với chúng (và đối với chính mình) để có được biện pháp phòng ngừa đầy đủ. Có những người vẫn còn có ngón tay, bàn tay và cánh tay nếu họ đã dành ít thời gian và luyện tập cẩn thận hơn một chút.
Con cái cũng cần phải học để nhìn thấy công việc. Điều đó có vẻ như là một điều kỳ lạ khi nói là có công việc ở khắp mọi nơi. Và sau đó, họ không chỉ cần nhìn thấy nó và xem nó; Họ cần học cách làm điều đó. Con cái mà đã không được dạy cách làm việc thì cũng giống như xe cút kít; Họ ở lại nơi bạn đỗ họ xuống. Họ có thể đứng xung quanh , xỏ tay vào túi quần hoặc cánh tay của họ gấp lại trong khi những người khác đang làm việc chăm chỉ, vì họ thấy không có gì để làm!
Con cái không nên cảm thấy phải đứng cách im lặng biếng nhác trong khi những người khác đang làm việc và chúng có thể đưa ra một bàn tay giúp đỡ. Điều này đặc biệt đúng khi họ quan sát bố mẹ mình làm việc. Nếu họ không nhìn thấy công việc, điều đó phải được chỉ ra cho họ. Và nếu việc chỉ dẫn là không đủ, họ cần phải được thúc đẩy thực hành.
Không được rầy mắng con cái về khả năng nhìn thấy công việc, nhưng cần truyền cảm hứng cho chúng. Một cách nào đó chúng sẽ ghét công việc và không muốn nhìn thấy nó. Cách khác chúng sẽ thấy công việc và vui vẻ làm điều đó. Điều thú vị là con cái nhìn thấy những gì chúng muốn xem- hoặc không thể nhìn thấy nếu chúng không muốn.
 Chúng cảm nhận điều gì trong chúng ta? Khi chúng ta nhanh chóng đưa ra một bàn tay giúp đỡ hay chúng ta đưa ra lời bào chữa tại sao chúng ta lại không hay không thể? Liệu chúng ta có nói với con cái của chúng ta "Hãy đi làm" hay "Hãy đến đây, chúng ta hãy làm việc?" Có một sự khác biệt rất lớn trong cách chúng cảm thấy như đang phản ứng. Chúng ta không cần luôn luôn phải ở bên chúng khi chúng làm việc. Nhưng nếu chúng ta không ở với chúng vì chúng ta lười biếng, chúng ta hãy nhớ rằng sự lười biếng có tính truyền nhiễm.
Nhưng sự nhiệt tình cũng truyền dẫn. Phao-lô viết: "Khi làm bất cứ việc gì, hãy hết lòng mà làm, như làm cho Chúa chứ không phải làm cho người ta" (Côlôse 3:23), và sự hăng hái của ông đã truyền cảm hứng cho mọi người làm việc cho đến ngày nay.
Con cái nên học biết rằng những gì chúng đang làm là một phần của một kế hoạch lớn hơn nhiều. Có thể bạn đã nghe câu chuyện trong đó một thợ đẽo đá được hỏi, "Bạn đang làm gì?" Anh ấy trả lời, "Tôi đang đập đá này." Một thợ đẽo đá thứ hai được hỏi, "Bạn đang làm gì?" Anh ta trả lời, "Tôi đang tạo hình viên đá này để trở thành một khối xây dựng."
Người thợ đẽo đá thứ ba nói, "Bạn có thấy ngôi đền đẹp được xây dựng trên ngọn đồi không ? Tôi làm cho hòn đá này sẵn sàng cho các nhà xây dựng đặt nó trong đền thờ đó! "Không khó để tìm ra người thợ đẽo đá nào dễ dàng nhất khi  làm công việc tốt nhất.
Cần mất thời gian làm cho con cái quan tâm đến một dự án đã được chuyển động. Và  có thể mất nhiều thời gian hơn nữa để giữ nó ở đó! Nhưng điều đó có giá trị. Quy hoạch cho khu vườn vườn hoặc dọn dẹp tầng hầm khi chúng giúp đỡ. Vì vậy, làm cho chúng nhận lấy trách nhiệm đầy đủ cho một số phần công việc đó.
Liên quan đến những khó khăn của những người cha ở thành thị, những người cha làm việc xa nhà, những gì có thể làm được? Một người cha tôi biết đã tự thấy mình trong tình huống này. Nhưng các con cái của ông là một trong những đứa trẻ bận rộn nhất giữa khu vườn một người lân cận. Ông ấy có một khu vườn khổng lồ. Ông đã có con trai của mình làm việc ở trang trại của người láng giềng sau giờ tan học và vào ngày thứ bảy. Họ luôn làm đôi điều ở đó. Tiền lương ít là sự lo lắng của ông. Ông ấy muốn các cậu trai của mình bận rộn, và chúng đã làm như vậy. Bạn không ngạc nhiên khi chúng lớn lên thành những chàng thanh niên tốt.
Công việc là cả về hoạt động thể chất và tinh thần. Trẻ em cần phải học tập cả hai. Chúng phải có khả năng suy nghĩ làm thế nào để làm việc tốt, và sau đó chúng phải làm điều đó. Một số loại công việc có sự đòi hỏi nhiều hơn những loại khác. Thật là tốt cho trẻ em học được sự cân bằng của cả hai. Dù công việc nào chúng làm sau này trong cuộc đời, cũng sẽ rất tốt cho chúng.
Con cái chúng ta học hỏi tốt các kỹ năng chúng ta biết. Có lẽ chúng sẽ không tiếp  lấy nghề mua bán của chúng ta, nhưng tốt cho chúng để biết điều gì đó vì nó là nghề nghiệp mà chúng gần gũi nhất. Và nghề nghiệp nào bạn có thể dạy cho con cái mình tốt hơn những gì bạn biết chăng? Vì vậy, nếu người cha là thợ hàn, con trai của ông cũng nên biết làm thế nào để hàn. Và có lẽ anh ấy thậm chí còn học cách hàn tốt hơn người cha.
Thật là một thách thức cho những người trẻ tuổi của chúng ta học biết những kỹ năng mà bậc cha mẹ  không biết. Nếu một người cha không phải là thợ  hàn, điều đó không có nghĩa là con trai không thể học được nghề đó. Một người cha đã không học được nghề hàn vì thời còn trẻ của ông không có nhiều thợ hàn lành nghề. Nhưng khi có nhiều thợ hàn giỏi, ông ta đã học được nghề đó và nói với các cậu con trai mình: "Đây là thợ hàn. Con có thể học cách hàn". Và chúng đã học được.
Đôi khi điều tốt là đem con cái của chúng ta tập việc với những người có kỹ năng mà chúng ta không có. Nếu chúng ta không biết làm thợ mộc, thì con cái chúng ta có thể học việc với một thợ mộc lành nghề khi xây nhà. Kỹ năng này chắc chắn sẽ hữu ích cho phần còn lại của cuộc đời nó. Tỏ bày con cái của chúng ta về nghề nghiệp của một người bạn cũng có thể giúp chúng tìm ra năng khiếu và sở thích của chúng là gì.Một trong những giá trị rộng lớn của việc học các kỹ năng cụ thể là khi một kỹ năng được học, thì sẽ dễ dàng hơn nhiều để học các kỹ năng khác. Những người không thực sự được dạy dỗ các nguyên tắc cơ bản trong bất cứ điều gì sẽ có khó khăn lớn hơn sau này trong cuộc sống.
Trong khi là cha, chúng ta có thể không giỏi trong việc giúp đỡ con gái chúng ta học cách nấu ăn và may vá, chúng ta có thể đảm bảo rằng người khác làm tốt về lãnh vực đó. Chúng ta cũng có thể quan sát thói quen làm việc của chúng theo thời gian và giúp đỡ chúng. Nếu chúng  có thể ngồi bất động cầm một quyển sách dạy làm bếp trong khi mẹ bắt đầu dọn dẹp bàn ghế, thì nó cần một người thúc đẩy.
Có nhiều thói quen làm việc có thể được thảo luận. Chúng ta đã thảo luận về những điều này trong các chương khác, vì vậy chúng tôi sẽ không bàn lại ở đây. Chỉ cần nói rằng chúng ta không được để cho con cái của chúng ta xuống thấp bằng cách không dạy chúng cách làm việc. Chúng ta nợ chúng vì phúc lợi của chúng trong tương lai khi chúng đảm đương nhiệm vụ của cuộc sống.
Chúng ta cần nhắc lại một lần nữa rằng dạy chúng làm việc là một trong những cách của  Đức Chúa Trời chuẩn bị cho chúng thực hiện những trách nhiệm thuộc linh của cuộc sống. Khi chúng áp dụng những thói quen và nguyên tắc giống nhau trong việc phục vụ Đức Chúa Trời, cuộc sống của chung sẽ đem lại bông trái cho Đức Chúa Trời. Đó là công việc vĩ đại nhất của tất cả mọi công việc!